Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Chiêu ngồi một bên uống trà xem Chu Quốc Bình biểu diễn, không giúp bên nào, nhưng hai nghìn giáp sĩ toàn thân đen xì đứng đó im lìm như những pho tượng sắt chắc chắn là điểm tựa lớn nhất của các nàng.

Khi 200 phụ nhân kia nhổ nước bọt hết lượt, lão hán đó không lập tức tự sát, mắt đảo một vòng quanh những hắc y nhân kia, ông ta biết tình thế ngả về phía nào rồi, lau nước bọt trên mặt trịnh trọng đề xuất yêu cầu, bên trong bảo lũy còn tích trữ rất nhiều sơn, hi vọng có thể bán cho Chu Quốc Bình ....

“ Ti chức chức không định dễ dãi với đám lão già đó, cũng sẽ không chia cho những kẻ đó nửa phần lợi ích nào, với tình hình trước mắt mà nói, chỉ cần Vương Hạ bắt đầu mua sơn số lượng lớn, trong vòng hai năm, ti chức sẽ tạo ra 200 nữ đương gia giàu có, còn giàu có hơn cả đám thổ tài chủ trước kia.”

“ Ti chức sẽ dùng những nữ tử này khống chế toàn bộ sản xuất ở Tân An , phàm là người muốn giao dịch với bên ngoài, trước tiên phải tiếp nhận sự bóc lột của những nữ nhân này.”

“ Cho tới khi hủy diệt tông tộc của họ, hủy diệt quyền lực của họ, ti chức mới nghĩ tới chuyện mở cửa thị trường.”

Rõ ràng Chu Quốc Bình đang chấp hành chính sách gây áp lực ở Hưng An phủ, hơn nữa còn kiên định chấp hành nó, chính sách này thể hiện rõ bản tính cực đoan mạnh mẽ của nàng.

Nơi này không giống địa phương khác, người có thể sống sót được đều là tông tộc đoàn kết tự bảo vệ nhau, tông tộc như thế ở loạn thế này đều không phải là nhà lương thiện.

Khi bọn họ gặp phải những đám lưu khấu lớn không thể kháng cự được liền thỏa hiệp, thậm chí là đầu hàng, đến khi lưu khấu đi, bọn họ sẽ ỷ vào đông người cướp bóc bách tính nhỏ lẻ bổ xung cho mình, đây là nguyên nhân thực sự khiến nơi này bóng người điêu linh.

Nếu như nói Từ Ngũ Tưởng phải đối diện vấn đề bản thân và đội ngũ đang mất đi nhiệt tình, cùng bách tính không muốn tiến thủ, Chu Quốc Bình đối diện với xã hội ý chí tông tộc mạnh mẽ.

Muốn phổ cập khái niệm quốc gia với những người này đúng là nằm mơ nói mộng.

Con đường Vân Chiêu còn nhiều chông gai.

Tới đây y nhận ra mình phạm phải sai lầm chủ nghĩa kinh nghiệm rồi, cho dù y đã hạ tiêu chuẩn xuống rất thấp kỳ thực vẫn là quá cao.

Nhiều chuyện người Lam Điền coi là đương nhiên, ở nơi này lại là chuyện nghìn lẻ một đêm, không giống thế giới mở gắn kết y sống, do nhân khẩu lưu động mạnh, tính địa phương xóa mờ nhiều, con người các nơi đa phần không khác biệt nhiều.

Còn ở đây, quá khác biệt.

Khi ly biệt Chu Quốc Bình, Vân Chiêu không vui lắm, có điều chắc chắn là không có nửa phần liên quan tới tình cảm.

Rất nhiều nữ cấp dưới cố tình làm quan hệ của mình với cấp trên thật mập mờ, kỳ thực trong lòng người ta chẳng có quái gì đâu, đó là một loại thủ đoạn thôi, nếu ngươi tưởng bở mà vồ lấy, chuyện rất có thể khiến ngươi không ngóc đầu lên được.

Chu Quốc Bình là đấng trượng phu trong nữ giới, ai nghĩ nàng mềm yếu dễ bắt nạt thì đến khi chết sẽ hiểu, đó không phải là con thỏ, đó là con sói đấy.

Vân Chiêu có thể an ủi nàng, dỗ dành nàng, có thể thấy nàng đáng thương, còn về người khác ... Thử thương hại nàng xem, chỉ khiến người ta coi là sỉ nhục.

Từ Tân An đi tới Tương Dương rất thuận lợi, đường xá tốt hơn, an toàn hơn, vì người nơi này chết hết rồi, tặc khấu chẳng ngu ngốc đi chiếm núi xưng vương ở chỗ không một bóng người.Đem so với một Từ Ngũ Tưởng cứng nhắc, Chu Quốc Bình sắc xảo, Dương Hùng rõ ràng là người ôn hòa khéo léo hơn rất nhiều.

Cục diện Tương Dương không được tốt cho lắm, cần Lam Điền đầu tư mạnh, đồng thời hắn lại lo Lam Điền đầu tư quá nhiều liệu có ảnh hưởng tới Quan Trung không, tóm lại, hắn nỗ lực làm việc để giảm bớt gánh nặng của Quan Trung.

Thành Tương Dương tu sửa xong cao lớn nguy nga, đường xá chỉnh chu rộng rãi, chỉ là trong thành thiếu vắng bóng người. Vân Chiêu vào thành lúc mưa vừa tạnh, nền đá xanh xanh tới đen xì, ánh lên chút sắc lạnh ngày tàn.

Tiếng vó ngựa vang vọng trong cổng thành, dù vài con ngựa cũng tạo thành khí thế thiên quân vạn mã.

Tường ngoài xây sắp xong, bên trong vẫn còn nhiều đống đổ nát, Tương vương phủ tráng lệ ngày nào bị phá hoại nghiêm trọng, ngay cả chút vàng bạc dát trên cột cũng bị người ta cạo sạch.

Nhiều điện đường vẫn còn vết cháy xém, không khí thoảng thoảng mùi nước tiểu.

“ Chúng ta đã chiêu mộ rất nhiều thương cổ, nhưng chút đầu tư của họ với cả thành Tương Dương mà nói vẫn như muối bỏ biển. Bách tính đang quay về, song tốc độ còn chậm lắm, đa phần người ta chỉ về đề nghe ngón tình hình. Ti chức dự kiến, hai năm sau mới có chút khởi sắc.” Dương Hùng để chòm râu ngắn, trông trầm ổn hơn không ít, chuyện kiến thiết Tương Dương có vẻ đã có kế hoạch, nên nói chuyện điềm đạm:

Chính là bằng vào khí chất trấn định tự nhiên này, khi lấy được Lạc Dương, hắn là người đầu tiên dẫn thuộc hạ tới làm ổn định tình hình, khi Lạc Dương vừa có chút ổn định, hắn lại bị bội vàng điều đi Tương Dương.

“ Chủ yếu là vì bách tính nơi này bị Trương Bỉnh Trung bắt đi một nhóm, lại bị Lý Hồng Cơ đưa đi một ít, số còn lại không còn đường sống, bởi thế chạy khỏi Tương Dương xuống nông thôn kiếm ăn.”

“ Bây giờ so ra thì bách tính lại thích sống ở các huyện phía dưới hơn là Tương Dương, bọn họ vẫn sợ do Tương Dương có địa lợi, khiến tặc khấu nhòm ngó.”

“ Nếu quân đoàn Lôi Hằng đánh một trận ở Tương Dương, chiến thắng quân Lý Hồng Cơ thì cục diện đã tốt hơn. Đáng tiếc, khi Lôi Hằng tới, nhân mã Lý Hồng Cơ đã rút đi.”

“ Bách tính lưu lạc tới Quan Trung có về một ít, đa phần tới xem, thấy nơi này vẫn là đống đổ nát, nhà cửa không còn, ruộng đồng bỏ hoang, mà Quan Trung yên ổn nhiều năm, làm họ mất quyết tâm về quê sinh sống làm lại từ đầu.”

“ Huyện tôn, ti chức mong có chính sách cổ vũ thêm nhiều bách tính Tương Dương quay về, để họ thúc đẩy sản xuất, thương nghiệp nơi này.”

Vân Chiêu đứng trên Chung Cổ Lâu nhìn bao quát toàn thành, tổng thể tĩnh lặng một chút, song cũng có nơi tụ tập đông người hơn, khói bếp lượn lờ bốc lên trời: “ Ngươi làm rất tốt, chuyến đi này của ta chủ yếu là để thăm ngươi, mang cho ngươi vài thứ ngươi thích, lát ra xe mà lấy.”

Dương Hùng mắt đỏ hoe: “ Ti chức sống rất tốt, huyện tôn nên để ý tới nơi khác nhiều hơn, như chỗ Mạo Tích Cương chẳng hạn.”

Vân Chiêu hơi bất ngờ khi đột nhiên nghe cái tên này: “ Sao thế hắn làm không tốt à?”

“ Không ạ, tốt, vô cùng tốt, tốt hơn cả dự liệu của ti chức, một quý công tử vậy mà chẳng những tham dự kiến thiết thủy lợi nông điền từ đầu tới cuối, hơn nữa còn rất có thủ đoạn mời gọi thương nhân. “ Dương Hùng như thật báo cáo: “ Lần này thương cổ mà hắn mời tới từ Giang Nam làm được không ít việc ở Cốc Thành, có một số người thậm chí di dời cả sản nghiệp của mình ở Giang Nam tới Cốc Thành.”

“ Cho nên trong quá trình kiến thiết Tương Dương, Cốc Thành rất có khả năng sẽ đi trước các châu huyện khác.”

Vân Chiêu gật gù: “ Phải lựa chọn thương nhân, không phải là sản nghiệp nào cũng đưa tới Tương Dương, ngươi phải chú ý dẫn dắt, bồi dưỡng sản nghiệp trụ cột của Tương Dương, đồng thời giúp nó lớn mạnh. Đừng có phát triển kiểu trăm hoa đua nở, như thế cái gì ngươi cũng có, nhưng chẳng có cái gì nổi bật để người ta chú ý, sau này sẽ vô cùng bất lợi.”

“ Ngoài ra, lúc này vẫn ưu tiên phát triển nông nghiệp, Tương Dương chưa có gì đảm bảo hết, ăn no bụng vẫn là quan trọng nhất, chớ ham thứ không thiết thực vội.”

Dương Hùng chắp tay vâng lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK