Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Chiêu lúc này đang ngồi trên tường thành Lam Điền, tay cầm bầu rượu nho, uống một ngụm, chửi một câu.

Vân Dương, Tiền Thiểu Thiểu, Vân Quyển, Cao Kiệt, Từ Ngũ Tưởng, Trương Quốc Trụ, Thường Quốc Ngọc, Lý Định Quốc, Trương Quốc Phượng ngồi sau y, cùng uống rượu ngắm mặt trời lặn.Ở ngoài kia, đồng ruộng đã thu hoạch xong, chỉ còn trơ gốc rạ, hoang nguyên bao lá nhuốm màu đỏ ối, nhìn hết tầm mắt cũng chẳng thấy một bóng người. Trong lòng Vân Chiêu hết sức khó chịu, đám thuộc hạ khốn kiếp không cho y lên chiến trường, bởi thế chỉ kỳ vọng vào việc Đa Nhĩ Cổn đem quân đánh thành để được chứng kiến cảnh vạn quân giao chiến thực sự, ai ngờ càng chờ càng không thấy bóng dáng tên Kiến Nô lừng danh sử sách đó đâu, rượu nho cũng sắp hết rồi:” Tên khốn kiếp này sao còn chưa tới tấn công đi, lão tử còn phải về thành thân nữa.”

Tiền Thiểu Thiểu cười hì hì:” Thiếu gia, Đa Nhĩ Cổn đâu ngốc, khi tổng hợp chiến báo các nơi, hắn sẽ đoán được thực lực của chúng ta, hắn không húc đầu vào đá đâu.”

Vân Chiêu không thèm để ý lời này quay sang Lý Định Quốc, chỉ mặt điểm danh:” Ngươi có dám dẫn quân xông vào doanh trại Đa Nhĩ Cổn không?”

Lý Định Quốc cử động cánh tay băng bó:” Thuộc hạ thích đánh trận chứ không thích đi nạp mạng.”

Vân Chiêu mà khó chịu trong lòng là chẳng để người khác thoải mái, chế nhạo:” Thế mà ta còn tưởng ngươi vô địch chứ, mới đánh một trận nhỏ mà xem mất cái mạng.”

Nhìn Lý Định Quốc mặt tím tái như gan lợn, cả đám biết tâm trạng y không tốt đang kiếm người trút giận, cố nén giận. Trương Quốc Trụ ngồi cùng với mấy người xuất thân thư viện, thì thầm:” Kỳ thực huyện tôn không cần quá mong mỏi chuyện động phòng như thế, Đa Đa tỷ đương nhiên xinh đẹp vô song, nhưng tính tình cổ quái cũng không ai bằng, nói không chừng trước khi vào động phòng bắt huyện tôn ký không hiệp ước bất bình đẳng, thế còn tâm trạng gì nữa.”

Mấy tên còn lại cười khùng khục hết sức chướng mắt.

Tiền Thiểu Thiểu nghe được liền tức giận: “ Đám xấu xí các ngươi không chịu được người khác hạnh phúc phải không?”

Từ Ngũ Tưởng giọng âm trầm: “ Ngươi trông giống như tên Long Dương nửa nam nửa nữ còn có mặt mũi nói huynh đệ bọn ta xấu, cho dù tướng mạo huynh đệ bọn ta có không tốt, nhưng vẫn là hảo hán đỉnh thiên lập địa.”

Tiền Thiểu Thiểu cầm bình rượu ném luôn, Thường Quốc Ngọc vươn tay tóm lấy, cười hăng hắc: “ Đều là mồ hôi nước mắt của dân, chớ lãng phí.”

Cao Kiệt thấy đám người này đi quá xa, nhắc: “ Chúng ta đang bàn việc quân đấy.”

Vân Dương đang đợi xem mấy tên kia đánh nhau ai ngờ có người can, bực mình: “ Ngươi là tên ngoại thích, bớt nói đi.”

Cao Kiệt đứng bật dậy, lớn tiếng: “ Lão tử làm sao lại là ... “ Vừa nói tới đó thấy Vân Chiêu quay đầu nhìn mình liền nuốt vội lời sắp nới lại, chắp tay một cái ngoan ngoãn ngồi xuống.

Vân Chiêu xua tay:” Ngươi cưới tỷ tỷ ta, chúng ta là người một nhà, không cần câu nệ, ngoài ra tiện hỏi một câu, ai muốn cưới muội tử của ta nữa, bỏ qua cơ hội hôm nay là không còn nữa đâu đấy.”

Trên tường thành đang huyên náo trở nên im phăng phắc.

Vân Chiêu nghiến răng, quét mắt qua đám mưu thần mãnh tướng của mình: “ Tỷ muội của ta tướng mạo rất tốt, lại được mẹ ta dạy dỗ ôn nhu hiền thục, không thiếu thứ nào, các ngươi cưới được là may đấy. Hỏi câu nữa, có cưới không?”

Trên tường thành lập tức trở nên bận rộn, Thường Quốc Ngọc đem bình rượu trả cho chủ nhân, Trương Quốc Trụ làm bộ nghiên cứu bản đồ tác chiến, gật gù liên hồi, mỗi người một việc, vờ chẳng nghe thấy.

Trương Quốc Phượng yêu cầu không cao, có lão bà là được, đang định hỏi điều kiện, bị Lý Định Quốc đấm cho một cái vào mạng mỡ, thiếu chút nữa không thở nổi.

Vân Chiêu hô hai lần liên tiếp, thấy không ai đáp, không muốn hạ giá tỷ muội nữa, thầm thở dài, mình đã cố hết sức, mẹ không thể trách mình được.

Nhìn ra ngoài hoang nguyên, mặt trời đã khuất sau núi xa để lại hào quang muôn trượng mà chẳng thấy bóng dáng quân địch đâu, ngẫm nghĩ nói:” Thụ Hàng thành xưa ở Hà Sáo, nơi đó cỏ cây tươi tốt, sông ngòi ngang dọc, là nơi tốt, ta chuẩn bị xây thành ở đó để hỗ trợ cho thành Quy Hóa, các ngươi thấy sao?”

Thấy Vân Chiêu không tuyển muội phu nữa, cả đám mới yên tâm, Từ Ngũ Tưởng nói:” Huyện tôn, chỉ sợ Đa Nhĩ Cổn không cho chúng ta cơ hội, nếu có thể đánh bại Đa Nhĩ Cổn ở đây, chúng ta xây luôn cả một tòa thành ở Thổ Mặc Đặc Xuyên nữa, như thế hình thành tam giác vững vàng, bách tính trong vùng tam giác này mới có thể có thể sống an toàn ổn định.”

Tiền Thiểu Thiểu lắc đầu:” Hao phí quá lớn, huyện ta không duy trì nổi, nếu muốn xây thêm hai tòa thành nữa, chúng ta phải lập nên tập đoàn mã tặc cường đại, kiếm tiền xây thành.”

Lý Định Quốc nghe vậy xung phong ngay:” Trước kia ta là tặc khấu, để ta đứng đầu tập đoàn mã tặc này, cướp của cải từ đám vương công Mông Cổ xây thành.”

“ Chỉ mỗi mình ngươi từng là cường đạo chắc, Vân thị ta ít thiếu nhất là cường đạo.” Vân Dương nhảy vào tranh gianh, hắn thấy đây là cơ hội tốt, nhìn người khác đua nhau lập công, còn hắn ở huyện Lam Điền hết sức buồn chán:

Thế là một đám người trẻ tuổi nhiệt tình thái quá cãi nhau tưng bừng, không ai chịu ai, Vân Chiêu chẳng ngăn cản, huyện Lam Điền vẫn ở giai đoạn khai sáng, cần tinh thần này.

Lúc này có một tín sứ chạy lên thành, Từ Ngũ Tưởng là thư ký, ra nhận tin vội vàng quay về báo với Vân Chiêu:” Huyện tôn, không xong rồi, mười sáu ngày sau Lô Tượng Thăng sẽ bị chém ngang lưng, sáu huynh đệ của ông ta cũng bị xử tử cùng, gia quyến đi đầy ba nghìn dặm.”

Vân Chiêu giật mình:” Sao lại thành chém cả thế, Hàn Lăng Sơn đâu, hắn muốn làm trạng sư minh oan cho Lô tượng Thăng cơ mà, thế nào khiến chuyện quá hơn.”

Từ Ngũ Tưởng xem tiếp cuộn tin, lạnh người:” Hắn ... Hắn vì nói lời hoang đường, mở miệng ra là xúc phạm sĩ đại phu, tùy ý bình luận triều chính, bị xử cắt lưỡi, móc mắt, sau đó mới tùng xẻo.”

“ Ngu ngốc, tên đó nghĩ ngoài kia giống huyện Lam Điền, chỉ cần có chữ lý là đánh khắp thiên hạ không đối thủ sao?” Vân Chiêu đấm đất, trước đó tin tức trong cung truyền ra hoàng đế không định chém cả nhà Lô Tượng Thăng, tối đa chỉ chém ông ta thôi, nhất định là tên ngu xuẩn Hàn Lăng Sơn đó làm hỏng chuyện:

Từ Ngũ Tưởng hiển nhiên cũng nghĩ thế:” Huyện tôn, hay chúng ta đợi Hàn Lăng Sơn bị cắt lưỡi rồi hẵng cứu?”

Tiền Thiểu Thiểu trầm ngâm:” Ta thấy tên khốn kiếp Hàn Lăng Sơn chưa chắc đã ngu xuẩn thế đâu, có lẽ là hắn nhìn thấy cái gì đó rồi nên mới làm lớn chuyện như thế, đẩy cả nhà Lô Tượng Thăng để vào uy hiếp ông ta, bỏ cái ý mong được chết của ông ta chăng?”

Vân Chiêu hừ một tiếng:” Chu Quốc Bình định làm thế nào?”

Từ Ngũ Tưởng bẩm báo:” Nếu tình hình không xoay chuyển được, cô ấy sẽ thay thế huynh đệ Lô thị, hoặc chết bệnh, hoặc là bị tra tấn chết, hoặc bị điên đưa ra ngoài. Nhưng Lô Tượng Thăng và Hàn Lăng Sơn gây chú ý quá lớn, rất khó dùng cách này.”

“ Ngoài ra người của chúng ta sẽ cướp gia quyến Lô Tượng Thăng trên đường, chuyện này không thành vấn đề.”

Vân Chiêu bực tức, con bà nó, cứ như kiếp trước mình nợ Lô Tượng Thăng vậy:” Việc tiếp nhận Thiên Hùng Quân ra sao?”

“ Những người này bị binh bộ đẩy tới cửu biên, nhưng không đâu dám nhận, ti chức giật dây tổng binh trấn Cố Nguyên nhận hết, sau đó bán sang tay cho chúng ta, một tháng nữa sẽ tới thành Lam Điền, giá 5 lượng mỗi người.”

Vân Dương quy đổi rất nhanh, kêu lên:” 5 lượng đi Minh Nguyệt lâu chưa đủ ngủ với một xướng phụ có tư sắc, vậy mà mua được một hảo hán của Thiên Hùng quân? Thói đời gì thế này.”

Vân Chiêu mất cả hứng nói chuyện, cầm bình rượu lên ngửa cổ tu ừng ực cho tới cạn sạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK