Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Cha ngươi sẽ đánh chết ngươi đấy.”

“ Mẹ ngươi sẽ khóc chết luôn.”Đổng Tiểu uyển nghe hai người kia nói vậy cũng biết vật này vô cùng quan trọng, không dám nhận bừa, muốn trả lại: “ Thiếp không dám nhận đâu.”

“ Mọi người đánh giá quá cao Mạo Tích Cương này rồi. “ Mạo Tích Cương nói xong không giải thích gì cả cứ nhắm nhà ăn thư viện mà đi:

Phương Dĩ Trĩ lẩm bẩm: “ Sợ là tên này bị sốt cao, đầu óc hỏng mất rồi.”

“ Ta lại thấy hắn trở nên vừa mắt hơn trước đấy chứ. “ Trần Trinh Tuệ nhận xét trái ngược:Đổng Tiểu Uyển mắt đỏ hoe, lấy trong ống tay áo ra một cái kéo, tách đôi ra chia một nửa cho Phương Dĩ Trí:” Một nửa này thiếp giữ, dùng làm dao thủ tiết, một nửa làm phiền hai vị công tử giao cho lang quân, nếu thiếp làm việc gì không giữ phụ đạo, cứ dùng nó giết thiếp.”

Trần Trinh Tuệ nhìn mũi kéo nhọn hoắt thở dài:” Sao mang thứ nguy hiểm như thế trong người?”

“ Để đề phòng Vân Chiêu.” Đổng Tiểu Uyển nắm chặt nửa cái kéo thể hiện quyết tâm của nàng.

Hai người kia nghĩ tới thanh danh háo sắc quên mạng của Vân Chiêu, thấy rất hợp lý.

Mạo Tích Cương rất không may, hôm nay ăn cao lương, lại còn là cao lương đỏ, thứ này mà đem nấu rượu thì tuyệt, nuôi lợn cũng không tệ, nhưng mà người ăn thì thảm, ăn vào rất rát cổ.

Sau khi chi phí nhà ăn thư viện bị cắt giảm, hiếm khi thấy được cơm trắng.

Mạo Tích Cương tựa hồ chẳng hề để ý, rượu nước canh lên bát cao lương, sau đó ăn như gió cuốn mây tàn.

Phương Dĩ Trí đưa cho Mạo Tích Cương nửa cái kéo.

Mạo Tích Cương ném đi:” Ta lấy thứ này làm gì?”

Trần Trinh Tuệ nhặt nửa cái kéo lại đặt lên bàn:” Đây là lời hứa của Đổng Tiểu Uyển với ngươi.”

Mạo Tích Cương ném vèo ra ngoài cửa sổ:” Vớ vẩn, kéo là dùng để cắt may y phục, không phải để tự sát.”

Hai người kia lần nữa nhìn nhau, tên này có còn là Mạo Tích Cương nữa không vậy.Ăn hết bát cơm cao lương đầy ắp, Mạo Tích Cương lấy một cái bánh kê, còn cướp trứng gà của Phương Dĩ Trí, ăn liền một hơi tới khi no căng bụng:” Ta muốn tới cạnh tranh chức lý trưởng ở Tương Dương, các ngươi đi không?”

Phương Dĩ Trí lắc đầu: “ Không lâu nữa ta về Nam Kinh, không thể để loại ác tặc Hầu Phương Vực hủy thanh danh của chúng ta. Loại người đó không thể để được.”

Trần Trịnh Tuệ cũng từ chối:” Ta muốn nghiên cứu văn tự giáp cốt một thời gian, có điều cuối cùng ta vẫn về Nam Kinh, ta không định làm quan ở đây.”

Mạo Tích Cương có chút luyến tiếc vì không thể sát cánh bên nhau:” Mỗi người mỗi chí, không thể miễn cưỡng được.”

Phương Dĩ Trí truy hỏi:” Ngươi thực sự muốn ở lại huyện Lam Điền làm quan à?”

“ Không phải ta muốn làm quan nên ở lại, mà là ta muốn làm việc, trải qua kiếp nạn này, thời khắc sinh tử ta nhận ra, hình như trước kia sống sai rồi. Nhân lúc còn trẻ sống lại một lần, mong rằng còn thời gian.”

Không cần biết hai người kia có hiểu không, Mạo Tích Cương mau chóng thu dọn bát đũa, chạy tới đồ thư quán ... Không ngờ ở lỳ nơi đó nửa tháng mà còn chưa có ý định rời đi.

“ Thời gian qua Mạo Tích Cương xem sách gì?”

Triệu Nguyên Kỳ tới đồ thư quán tìm sách, phát hiện Mạo Tích Cương độc chiếm một góc, vừa xem vừa hí hoáy viết lách, từ lúc ông ta tới đến khi ông ta về vẫn thấy hắn ngồi nguyên vị trí đó, chẳng thay đổi gì.

Học sinh phụ trách cho mượn sách kiểm tra lại sổ trả lời:” Hắn xem Tổng cương luật Lam Điền, Luật đất đai, Tổng cương hình pháp ... Bây giờ đang xem Chế độ quản lý Lam Điền, đồng thời viết Giải thích luật pháp Lam Điền.”

Triệu Nguyên Kỳ nghe vậy gật gù:” Cuối cùng thì cũng bỏ sĩ diện xuống, nghiêm túc học tập rồi.”

Bất tri bất giác tháng 9 mưa dầm rả rích đã tới giải thoát Quan Trung khỏi cái nóng ngột ngạt.

Bụng Tiền Đa Đa cũng đã rất lớn, ngày sinh nở đã ở ngay trước mắt.

Có kinh nghiệm hai đứa bé trước đó, lần này đại trạch Vân thị tỏ ra rất ung dung.

Hai vị nữ đại phu cao minh nhất thư viện Ngọc Sơn đã tới, đừng thấy tuổi họ không cao, Vương Tú đã là thánh thủ sản khoa vang danh khắp Quan Trung, trẻ con do nàng đỡ đẻ không dưới hai nghìn đứa.

Trong 2000 đứa đó, sản phụ chết mất sáu người, trẻ nhỏ chết yểu 18, mất cả mẹ lẫn con chỉ có ba vụ.

Thời sau đại phu sản khoa có thành tích ấn tượng thế này thì bị người nhà sản phụ băm tám mảnh, còn ở Đại Minh thì là cao thủ.

Người còn lại không kém là bao, cũng thân kinh bách chiến.

Loại người có bản lĩnh như thế rất đáng ghét, tính cách khó ưa, không dễ hầu hạ, mặc dù gặp Vân Chiêu vẫn biết dùng lễ nghi, song hai cái mặt xấu xí lạnh băng vẫn làm Vân Chiêu không thoải mái.

“ Bản lĩnh lớn như thế, lại còn gia tài vạn quán, vậy mà chẳng gả đi được, nên thành biến thái cả rồi, biết mỉm cười với chàng đã là đáng quý lắm đấy.” Phùng Anh bụng mãi chẳng chịu có động tĩnh, giọng điệu bắt đầu quái gở:

Nhắc tới cưới gả, Vân Chiêu mới nhớ:” Vân Hà đâu, ta chuẩn bị đuổi nó ra khỏi nhà.”

“ Vân Hà nói, nếu chàng đuổi nó đi, nó sẽ treo cổ, khuê nữ Vân thị phải thê thảm tặng cho người ta như thế, nó thà chết không gả, cho nên chàng bỏ cái ý định đó đi.”

“ Í, Hàn Lăng Sơn là rồng phượng trong đám người đấy, sao mà không gả?”

“ Ai nói nữ nhân cứ phải gả cho nam nhân có bản lĩnh, với cái tính không chịu yên phận của Hàn Lăng Sơn, hi vọng gì hắn ở nhà cưới vợ sinh con, gả cho loại người đó sống thế nào? Nều chàng còn thương tiếc đám muội tử của mình, sau này đừng có làm chuyện lôi kéo muội phu mất mặt mất hứng như thế nữa.”

Phùng Anh nói rất có lý.

Nam nhân trong mắt nam nhân và nam nhân trong mắt nữ nhân khác biệt rất lớn, không thể vơ đũa cả nắm.

“ Trưởng công chúa đã tới Quan Trung nửa tháng rồi, chàng đừng né tránh mãi như thế, cần gặp thì vẫn phải gặp, thế nào cũng phải cho người ta chút hi vọng, tránh hoàng đế lấy toàn lực đề phòng chúng ta.”

Vân Chiêu ngạc nhiên là Phùng Anh lại nói ra những lời như thế, đổi lại là Tiền Đa Đa không bị y áp chế thì Trưởng công chúa cũng phơi xác Ao Sen rồi.

“ Hừ, chàng ngạc nhiên cái gì chứ, nếu chàng là người bình thường, đừng nói là công chúa, Tiền Đa Đa cũng bị thiếp đã bóp chết rồi, vấn đề chàng không phải người bình thường, cả thiên hạ đang nhìn vào, chàng kiên quyết từ chối công chúa như thế, khác nào sỉ nhục triều Đại Minh, chứng tỏ huyện Lam Điền ta đã quyết tâm lật đổ Đại Minh rồi.” Phùng Anh rõ ràng rất khó ở, dù có ý tốt cũng không nói nhẹ nhàng:

“ Chúng ta vốn đang làm chuyện lật đổ Đại Minh mà, ai lạ gì nữa, nàng nghĩ Sùng Trinh hoàng đế ấu trĩ tới mức cho rằng nếu ta thành nữ tế của hắn thì sẽ không tạo phản nữa à? Không đâu, nha đầu này chỉ là quân cờ mà cha nàng tung ra thôi, có hiệu quả thì tốt, không có tác dụng cũng chẳng hề gì.” Vân Chiêu lắc đầu:” Nếu ta vờ vịt họa hại một tiểu cô nương chẳng hiểu gì cả, sau đó lợi dụng nàng để thi hành kế mưu che mắt người khác, vậy có bẽ mặt không? Muốn gặp công chúa thì các nàng đi mà gặp, ta đi làm gì, ta biết nói gì với một tiểu cô nương thê thảm như thế?”

Phùng Anh đột nhiên mỉm cười, kéo tay Vân Chiêu:” Nghe phu quân nói thế thì thiếp yên tâm rồi, vừa thâm tình lại vừa hùng tâm, gả cho phu quân như thế, cuộc sống mới có tư vị.”

Vân Chiêu ngớ người, té ra là bị lão bà thăm dò, ài, nữ nhân lúc nào cũng thích làm mấy cái thử thách này, lười nhác kéo Phùng Anh vào lòng nắm bóp mấy cái trừng phạt, nghiến răng nói:” Kỳ thực ta rất muốn quen biết mỹ nhân thiên hạ, vấn đề là hai nàng bao giờ cho ta cơ hội chưa?”

Phùng Anh cười lớn:” Cho nên thiếp mới sống rất có tư vị.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK