Đông bắc, khí trời vẫn còn chút lạnh, gió nồng lộng, Lý Định Quốc đứng nơi cao, nhìn rất lâu hạ kính viễn vọng xuống:” Chúng ta có thể đánh thẳng Sơn Hải Quan rồi đó.”
Trương Quốc Phượng tường thành Sơn Hải Quan đằng xa:” Tướng quân mà dùng hỏa pháo bắn hỏng tường thành là phải bỏ công sức ra xây dựng lại đấy.”
“ Binh lĩnh lão tử quý lắm, tường thành xây dựng lại được, tiếc gì.”
“ Kỳ thực có thể phái người đi khuyên hàng, nói không chừng lấy được mà chẳng tốn công.”
Lý Định Quốc không thoải mái: “ Những kẻ ở đó không đáng được khoan thứ, giết là đúng, nghe nói bệ hạ gửi mật chỉ cho ngươi, chẳng lẽ có ý khác? Bệ hạ nói gì thế?”
“ Bệ hạ nói rất nhiều, song quan trọng nhất chỉ có một câu, Lý Định Quốc là tên vương bát đản.”
“ Cái gì? Lão tử lão tử đánh trận mười mấy năm rồi, có thể xưng là thân kinh bách chiến, vậy mà có một vị quý nhân thần thông quảng đại thật là ghê gớm, ở cách ngoài ngàn dặm gửi thư tới tiền tuyến, chỉ để nói ... Lão tử là tên vương bát đản à? Thế thì hôm nay lão tử sắp bệnh cũ tái phát, lão tử muốn chửi chết mẹ ...”
Một đám tướng quân đối diện với lửa giận của đại tướng quân đều cúi đầu xuống, giả câm giả diếc.
Chỉ có Trương Quốc Phượng tỏ ra hết sức bình tĩnh nhìn cái đầu trọc lóc nhô ra khỏi bộ giáp trụ cồng kềnh của Lý Định Quốc:” Bệ hạ nói không sai, tướng quân ngài là tên vương bát đản.”
Xưa nay Lý Định Quốc không phục Vân Chiêu, cho nên bị mắng là vương bát đản cũng không phục, nhưng mà nếu bị Trương Quốc Phượng mắng là vương bát đản thì khả năng mình là tên vương bát đản thật.
Vì thế cơn giận Lý Định Quốc tan đi phân nửa:” Ta sai chỗ nào?”
Trương Quốc Phượng nhìn đám tướng tá xung quanh nói:” Mọi người đi cả đi.”
Một đám tướng quân thi lễ sau đó tan đàn xẻ nghé về vị trí của mình.Đợi đám đông đi hết, Trương Quốc Phượng lạnh nhạt nói:” Hoàng Ngọc, Hoàng công tử câu kết với cự khấu Lý Định Quốc cướp Minh Nguyệt Lâu vốn là chuyện phong lưu, ngươi nhận là được, sao lại tiết lộ cho đám ca cơ, nói gì mà bất đắc dĩ. Bệ hạ nói rồi, đợi ngươi và Vân Dương ban sư về triều, chuyện này chưa xong đâu.”
Ra là chuyện đó, chọc giận được Vân Chiêu, Lý Định Quốc thậm chí có chút đắc ý, lại cầm kính viễn vọng quan sát bố trí binh lực ở Sơn Hải Quan, phất cờ màu đỏ:” Chủ ý là do y đưa ra, kế hoạch do y quyết định, ta chỉ giúp giết vài tên đao khách, ngươi cũng có mặt mà, không thấy ta oan à?”
“ Không, chủ ý lẫn kế hoạch là do ngươi đưa ra, ta là đồng lõa, Hoàng công tử vì giúp những đao khách đáng thương kia mới ra tay ...” Trương Quốc Phượng chưa dứt lời thì trận địa hỏa pháo vang lên tiếng pháo nổ uỳnh uỳnh, nhấn chìm những lời sau đó của hắn.
Cùng lúc đạn pháo bay đi, vô số giáp sĩ vác thang la hét xông về phía tường thành bị bao phủ bởi khói lửa.
Miệng Lý Định Quốc mở ra hết cỡ, nhưng mà Trương Quốc Phượng không nghe thấy hắn nói gì, đoán chừng hắn đang nhân lúc ồn ào chửi ai đó ...
Trên tường thành đang cháy rừng rực, thậm chí có một ít ngọn lửa màu trắng lan đi, đạn dầu hỏa, thêm vào đạt lân hỏa đã gây nổ đạn dược tích trữ trên tường thành Sơn Hải Quan, gây ra vụ nổ lớn hơn nữa ...Đợi khi binh tốt đặt thang lên tường thành thì trên tường thành chỉ còn lại khói đen đặc, những binh tốt sớm che mặt bằng khăn ướt bắt đầu hùng dũng leo lên.
Hỏa pháo trên tường thành đã bị phá hủy hết trong cuộc pháo chiến trước đó, xe công thành cao lớn được mười mấy con trâu kéo dần tới gần tường thành, hỏa thương thủ trên xe đang liên tục xạ kích, tiêu diệt lực lượng phản kháng trên tường thành.Đợi lượng lợn thiết giáp binh đặt chân lên tường thành, hỏa pháo ngừng bắn, quân tốt mặc giáp da gọn nhẹ phía sau ùn ùn kéo tới tường thành.Âm thanh trên chiến trường xa dần, đẩy về phía đối phương, lúc này Trương Quốc Phượng mới nghe thấy tiếng la hét của Lý Định Quốc:” Lão tử sinh ra để làm ma thế mạng chắc.”
Trương Quốc Phượng ngoáy lỗ tai:” Vân Dương có thể phạm sai lầm này, ngươi thì không.”
“ Y không phải là hoàng đế lòng dạ rộng rãi.”
“ Ta có nhớ từng nói với ngươi, bệ hạ trí tuệ, nhân từ, đối đãi với người dưới chân thành, tầm nhìn xa, lòng chứa thiên hạ, nhưng chưa bao giờ nói bệ hạ là người rộng lượng. Cũng may cho ngươi bệ hạ biết chuyện nổi giận chửi mắng ngươi chứ không giấu trong lòng đấy.”
Lý Định Quốc hùng hổ quay sang:” Chuyện xảy ra rồi, ta nhận có ích gì chứ?”
Trương Quốc Phượng nhìn cổng thành Sơn Hải Quan đang dần mở ra, thúc ngựa đi tới:” Chả ích gì.”
Lý Định Quốc cũng thúc ngựa đi song song với Trương Quốc Phượng, binh sĩ Lam Điền đang lũ lượt tràn vào Sơn Hải Quan:” Không ích gì còn cần ta giải thích là sao?”
“ Hoàng đế đi cướp thanh lâu, đây là chuyện bách tính cực kỳ muốn thấy, dù là không phải bệ hạ làm, họ cũng cho là bệ hạ làm. Bảo ngươi tỏ thái độ không liên quan tới bách tính, chủ yếu để bệ hạ biết ngươi sẵn sàng gánh tội cho bệ hạ.” Trương Quốc Phượng phân tích:” Cho dù ngươi giải thích làm bách tính càng khẳng định là bệ hạ làm cũng không sao, chuyện này vẫn phải làm. Bệ hạ vào thời khắc trọng yếu thế nào gửi mật chỉ cho ta chửi mắng ngươi, là để xem ngươi có muốn đứng bên bệ hạ không ....”
“ Ngươi không cần lo, ta giúp ngươi viết thư trả lời, còn phát tán tin đồn mới.”
Quan chăn dân theo nhóm binh sĩ đầu tiên vào Sơn Hải Quan vô cùng thất vọng.
Bách tính trong Sơn Hải Quan đã rút hết đi từ lâu, vật tư bên trong cũng không còn gì, trong thời gian ba tháng qua, Ngô Tam Quế và Lý Hồng Cơ đã xây dựng một tòa thành quan mới ở Ma Thiên Lĩnh.
Nơi đó địa thế hiểm yếu, muốn kéo pháo lên tấn công là chuyện không thể.
Sau khi Lý Định Quốc vào thành, an bài quân tốt lục soát rồi canh phòng xong mới nói:” Có ngươi ở phía sau lưng lo mấy chuyện đó ta mới yên tâm đánh trận, thật phiền nhiễu.”
Trương Quốc Phượng nói:” Nếu ngươi chịu cầu thân với Tiền Đa Đa, cưới Vân thị nữ thì ta đã chẳng phải lo chuyện này.”
Lý Định Quốc lắc đầu dứt khoát:” Ta không làm muội phu Vân Chiêu, đó là giới hạn cuối cùng của ta.”
Ngô Tam Quế dừng ngựa quay đầu nhìn Sơn Hải Quan nguy nga, hồi lâu không nói.
Trong ba tháng qua, hắn và quân đội Lý Định Quốc đa va chạm sáu lần, dù đột kích, dã chiến, đánh lén thì chẳng lần nào chiếm được thế thượng phong.
Không phải vì sức chiến đấu của thiết kỵ Quan Ninh suy giảm, mà hỏa lực Lam Điền quá khủng khiếp.Đạn pháo của bọn chúng tựa hồ dùng mãi không hết, cho dù tạm thời thất thế do bị đánh bất ngờ, chúng vẫn có thể dùng ưu thế hỏa lực vượt trội áp đảo lại.Đánh qua mấy cuộc chiến, Ngô Tam Quế đã hiểu, Lam Điền cực kỳ giàu có, chút bạc Lý Hồng Cơ mang tới chẳng là cái gì.
Thế nên nhường ra Sơn Hải Quan là chuyện phải làm ...
Từ nay về sau, phàm chỗ nào có đường lớn sẽ là lãnh địa của quân Lam Điền, đám người bọn họ muốn sống chỉ có thể tới nơi hoang vu nhất.
Những nơi đó không thể làm đường, nếu không pháo Lam Điền sẽ kéo tới, những nơi đó cũng không thể ở quá gần lãnh địa Lam Điền, nếu không chúng sẽ tự làm đường tới.
Chỉ nghĩ thôi Ngô Tam Quê đã thấy tim rất đau, mình bán mạng cho Lý Hồng Cơ lấy cái giá quá rẻ rồi.Đường từ Sơn Hải Quan tới Ma Thiên Lĩnh đã bị phá hỏng hoàn toàn, chẳng những đào rất nhiều hố, đặt thuốc nổ phá núi, cây cản đường, còn đổ rất nhiều nước, đến chiến mã đi qua còn không nổi, hẳn là hỏa pháo của Lam Điền sẽ không qua được.
Chỉ cần không có thứ hỏa pháo đáng ghét đó, Ngô Tam Quế có lòng tin đại chiến với Lý Định Quốc một trận.
Nhìn quân Lam Điền truy kích đang dần dần yểm hộ nhau rút lùi về Sơn Hải Quan trong tiếng tù và kéo dài, Ngô Tam Quế thở phào.
Tới khi cánh cổng Sơn Hải Quan đóng lại, Ngô Tam Quế quất chiến mã, mang theo tâm trạng nặng nề khó diễn tả hết về Ma Thiên Lĩnh.
Danh Sách Chương: