Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn người Tiền Đa Đa đã đói tới mức không ai còn sức nói gì, người nọ dìu người kia, lặng lẽ tiến về phía trước, duy trì hi vọng cho bọn họ chính là lá cờ trắng ghi ba chữ huyện Lam Điền kia.

Mấy ngày qua bọn họ được nghe rất nhiều về nơi đó, ở đó không ai phải chết đói, ở đó sông ngòi kênh rạch nhiều hơn Giang Nam, ở đó mọi người chỉ cần chịu bỏ sức lao động, ở đó có vị huyện lệnh mãi mãi chỉ 8 tuổi.

Dẫn theo một đội ngũ như vậy tất nhiên không thể đi nhanh được, vừa đi vừa khích lệ lẫn nhau, tới tối mới đi được 15 dặm, cả đội ngũ không sao tụ tập lại được, ngày càng biến thành hàng người dài.

Mắt nhìn mặt trời dần khuất sau núi, Lương Tam hạ lệnh dừng chân, tìm chỗ cắm trại.

Gọi là cắm trại, kỳ thực là một đám người ngồi vây quanh cái giếng nước, sau đó ngã xuống đất, nhiều người không thể cố được hơn, vừa nghe lệnh dừng là ngồi xuống ngay tại chỗ, chỉ cần biết phía trước mình còn có người, còn chưa bị bỏ lại, chẳng biết đây là đâu.

Lương Tam múc dưới giếng lên một thùng nước, uống ừng ực tới nửa thùng, bảy ngày rồi hắn chưa ăn bữa no nào, dù thiết hán như hắn cũng không cầm cự được nữa.

Uống nước vào bụng càng thêm cồn cào, Lương Tam ngồi dựa vào thành giếng, chuẩn bị cưỡng ép bản thân ngủ một chút lấy sức thì Tiền Đa Đa đi tới đưa cho cái bánh đen to bằng lòng bàn tay.

Lương Tam theo phản xạ điều kiện nhận lấy cắn luôn một miếng, nhai vài cái nuốt xuống, chợt cứng người: “ Đa Đa, ở đâu ra thế?”

Tiền Đa Đa cũng nhiều ngày chỉ ăn rau, mặt xanh xao hốc hác, làm đôi mắt yêu mị của nàng càng to hơn: “ Đổi với người ta.”

“ Cháu làm gì còn trang sức nữa, chẳng lẽ ...”

“ Sau khi trở về rồi, cháu sẽ đòi A Chiêu cho cháu một kho lụa, trăm cân chỉ vàng, một hầm bảo thạch, cho cháu làm áo cưới, muốn làm thế nào cũng được.”

Lương Tam cắn miếng bánh nữa, trả Tiền Đa Đa một nửa cái bánh, hứa: “ Cháu thiếu cái gì, thúc nhất định cướp cho cháu.”

“ Cướp của Minh Nguyệt lâu ấy.”

“ Hay, chúng ta sẽ cướp chỗ đó.”

“ Trước kia cháu hay làm thịt hấp, kỳ thực đó là món cháu thích ăn nhất, nhưng vì sợ béo, nên không dám ăn. “ Tiền Đa Đa gian nan cắn miếng bánh, nuốt vào đau rát họng, nàng cố tưởng tượng ra đây là món ăn mình yêu thích nhất: “ Thật may có Tiểu Sở, cháu làm thịt hấp đều cho nó hết, nhìn nó mỗi ngày một béo, lòng cháu vui lắm, giờ nhớ lại thì cháu lỗ quá rồi, thúc có biết không, lúc nấu ăn, cháu luôn bỏ rất nhiều tâm tư vào đó.”

“ Riêng mật ong cháu phết hai tầng, cho vào chảo rán nhanh, sợ dầu bắn ra làm mặt cháu thành giống Từ Ngũ Tưởng, cháu lén lấy mũ trụ của người Tây Dương trong phòng A Chiêu che chắn. A Chiêu cứ nói khải giáp của mình có mùi thịt, cho rằng Xuân Xuân Hoa Hoa lấy đi chơi, mắng chúng mấy lần ...”

Lương Tam ngồi nghe Tiền Đa Đa kể chuyện nàng nấu ăn khi còn ở nhà rất lâu, tới khi nàng mệt mỏi dựa vào Vân Xuân Vân Hoa thiếp đi với nụ cười trên môi, hắn lấy áo choàng đắp cho Tiền Đa Đa, sống mũi cay cay, đứa bé này, tưởng bước khỏi bể khổ rồi, vậy mà lại gặp khổ nạn khác, hắn hít sau một hơi, không ngủ nữa, đi vào bóng tối.

Trời sáng, một cái nồi sắt bốc hơi nghi ngút, Tiền Đa Đa hít hít, nàng nghĩ mình đang nằm mơ, bởi vì nàng ngửi thấy mùi thịt.

Lúc này ngửi thấy mùi thịt chưa chắc đã là chuyện tốt, Tiền Đa Đa thấy dạ dày đang quằn quại, làm nàng muốn nôn, vội vàng chạy về phía nồi sắt.

Lương Tam ngồi khoanh chân trước cái ngồi sắt, cho khúc củi lớn dưới đáy nồi, lửa mạnh bốc lên liếm cả vào thành nồi, nước trong nồi sôi ùng ục, mùi thịt càng thơm, nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu lên cười: “ Nửa tuần hương nữa là ăn được ... Chỉ là hơi ít.”

Tiền Đa Đa một tay ôm bụng cồn cào: “ Tam thúc, ở đâu ra thế?”

“ Khà khà, tối qua nghe thấy tiếng chó sủa, ta liền đi một chuyến, không ngờ không chỉ có một con, mà là cả đàn chó hoang, tới sáu con, dùng nỏ săn về. Hôm nay chúng ta làm bữa ngon, không phải khoe chứ, Tam thúc không biết làm món gì, nhưng mà thịt chó thì ở huyện Lam Điền này không ai hơn được ta đâu.”

Có tiếng reo hò sau lưng Tiền Đa Đa.Đương nhiên không chỉ có Tiền Đa Đa bị mùi thịt đánh thức, Vân Xuân Vân Hoa sớm đói tới hoa mắt đã không đợi được nữa.

Thịt chín rồi, Lương Tam múc cho Tiền Đa Đa một bát đầy, sau đó mới chia cho những người khác, sáu con chó chia cho hơn nghìn người, không đủ nhét kẽ răng.

Mọt nghìn cái miếng như một nghìn cái động không đáy, chỉ thoáng chốc chẳng còn nữa, thịt nhường cho những người yếu nhất, còn canh mỗi người truyền nhau húp một ngụm.

Có lẽ tay nghề Lương Tam thực sự tốt, hoặc là vị thịt đem lại cho những người đói khát thêm hi vọng, khi mọi người giương cao lá cờ trắng lên đường, bước chân nhanh hơn rất nhiều.

Tiền Đa Đa ra lệnh cho hộ vệ Vân thị không bảo vệ nàng nữa, mà phái những hộ vệ cường hãn này tới cuối đội ngũ, nàng yêu cầu những hộ vệ đó không được bỏ lại bất kỳ ai, dù là kéo đi, cũng phải kéo họ tới huyện Lam Điền.

Nàng còn rửa sạch mặt, mặc vào y phục sạch sẽ, lộ ra dũng nhan diễm tuyệt thiên hạ, lúc này trong tay nàng không có thứ gì, đối diện với tương lai bất định, nàng vẫn nở nụ cười, đi trên đầu đội ngũ, cổ vũ mọi người: “ Hôm nay ta sẽ tiếp tục kể chuyện ở huyện Lam Điền cho mọi người nghe nhé …”

Sự lạc quan của nàng nhanh chóng cảm nhiễm Vân Xuân, Vân Hoa đã ăn lưng lửng bụng, tiếp tục qua hai cái miệng lớn lan truyền đi, mang lại nụ cười cho từng gương mặt đã tuyệt vọng.

Lưu dân thấy thiếu nữ mỹ lệ ấy thực sự không bỏ lại bất kỳ một ai, lòng vững tin hơn, cứ vậy người khỏe dìu người yếu, người trẻ đỡ người già, đi ngang qua những tòa thành bảo nhìn mình với ánh mắt cảnh giác, không ai dừng lại, họ tin thiếu nữ xinh đẹp như tiên nữ đó sẽ đưa họ thoát khỏi khổ nạn.Đoàn người cứ vậy đi.

Khi một thiếu niên bộ dạng phong trần cưỡi ngựa phóng như bay phát hiện ra đội ngũ này, sau đó quay đầu ngựa đuổi tới, nhìn thấy Tiền Đa Đa đi đầu đội ngũ, không ngờ hắn bật khóc.

Không ai biết những ngày qua đám mật thám đáng thương bọn họ sống thế nào.

Chỉ vài ngày thôi bọn họ phải chạy số chặng đường nhiều bằng cả đời cộng lại, vó ngựa bọn họ gần như dẫm nát quãng đường 400 dặm từ Lạc Dương tới Khai Phong.

Lương Tam cho đội ngũ dừng lại, Vân Xuân, Vân Hoa nhanh chân chạy đi báo tin mừng, người nhà của họ tới rồi, thoát nạn rồi, thế là tiếng khóc tiếng cười vang vọng đội ngũ im lìm đã lâu.

Pháo hiệu hai màu bay vút lên trời, Tiền Đa Đa đá đít thiếu niên vẫn ngồi trên mặt đất khóc nức nở: “ Tiểu Trụ Tự khả lắm, pháo hai màu, vậy là thành đầu lĩnh khu vực trăm dặm rồi, không tệ.”

Thiếu niên đang khóc đột nhiên đứng đậy rống lên: “ Tỷ chạy lung tung làm cái gì thế? Không ngoan ngoãn ở nguyên trong thành Khai Phong đi, tỷ có biết bao nhiêu huynh đệ vì tỷ mà bơi vào thành tìm kiếm không?”

Tiền Đa Đa co chân đá cho phát nữa: “ Các ngươi bơi vào thành thì liên quan gì tới ta, là các ngươi muốn trà trộn vào đội ngũ của Lý Hồng Cơ làm gian tế kiếm công lao, Tiểu Trụ Tử to gan lắm, dám lừa cả tỷ tỷ đây rồi.”

Tiểu Trụ Tử ủ rũ nhìn pháo hiệu chưa tan, đau lòng nói:” Hôm qua còn dùng pháo ba màu, hôm qua vì chưa tìm thấy tỷ, bị tước mất một màu.”

“ Được rồi, được rồi, cái đám các ngươi, kẻ nào kẻ nấy mê làm quan không thiết mạng nữa, đừng kêu ca, hôm nay ngươi lập công rồi, tỷ tỷ sẽ nói tốt cho người, giờ mau mau đi kiếm cho ta lương thảo, ngựa, đùng rồi còn có cả lụa tốt nhất, các loại chỉ màu, bảo thạch, trang sức ... Ta phải làm áo cưới, xem xem lần này còn ai dám hủy áo cưới của ta nữa không.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK