Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tả Lương Ngọc rời Đại Đồng rồi? Tin này mới thực sự khiến Vân Chiêu chú ý:” Ông ta vứt bỏ hai vạn nhân mã của mình rồi sao?”

Vân Tiêu xác nhận: “ Xem ra đúng là vứt bỏ rồi, hắn đi rất nhanh, rất dứt khoát, hắn còn một vạn rưởi quân nữa ở Lạc Dương, tuy ít nhưng chắc đều là tâm phúc thực sự, khiến hắn thấy an toàn hơn.”

Vân Chiêu gật gù khen :” Triệu Quốc Kiều làm tốt lắm.”

Từ Ngũ Tưởng ở bên nói xen vào:” Huyện tôn chớ quên công của Hàn Lăng Sơn.”

“ Hừ, tên đó chẳng làm được cái gì đến đầu đến đũa, không phải lý tưởng của hắn là muốn tới vùng biên của Lam Điền dạy bách tính cách sống như con người sao, thế nào mà lại chạy mất rồi.” Vân Chiêu tuy đánh giá cao Hàn Lăng Sơn, nhưng ở góc nhìn nhà quản lý, hắn là nhân tố thiếu ổn định, không dùng được:

Từ Ngũ Tường vội giải thích:” Giờ hắn đã tới kinh sư rồi ạ, gửi thư về nói sắp đi Liêu Đông, còn nói là chúng ta lý giải về Liêu Đông không đúng rồi, nói Nỗ Nhĩ Cáp Xích bằng vào ba bộ khải giáp khởi binh, tạo ra một nước Thanh ngày nay, luận hùng tâm tráng chí còn hơn cả huyện tôn.”

Vân Chiêu nhíu mày: “ Có chuyện gì nói hết ra đi.”

“ Vâng, Hàn Lăng Sơn nói người ta đã thành công thì nhất định phải có điểm hơn người, không thể vì người ta là dã nhân mà xem thường, đến khi thua thiệt thì bẽ mặt lớn. Hắn nói bây giờ huyện Lam Điền ta kiêu ngạo quá mức, xem thường người khác, đến người Đại Minh cũng không coi vào mắt, chắc là vì cuộc sống đã quá thuận lợi, nên bị một lần thua thiệt cho tỉnh ra, để hiển rằng thiên hạ bao la, kỳ nhân vô số, chúng ta chưa cường đại tới mức khiến cho người thiên hạ phải cúi đầu đâu.”

“ Sao ta không thấy những điều đó, chẳng lẽ ta bị bưng tai bịt mắt rồi sao?”

Từ Ngũ Tường thấy sắc mặt Vân Chiêu khó coi, vội vàng nói:” Đương nhiên không phải thế, những lời này Triệu Kiến Quốc cũng đã tự kiểm điểm mình, nhưng mà huyện tôn chỉ xem phần nội dung chuyện họ làm ở Đồng Quan, còn phần sau thì không.”

“ Tìm cho ta phần văn thư đó, thuận tiện truyền tin cho Triệu Quốc Kiều, nói một tiếng xin lỗi, đúng là ta đã lơi lỏng rồi.”

Từ Ngũ Tường gật đầu đi ngay.

Vân Chiêu thở dài:” Tiêu thúc xem, cứ hay trách đế vương người ta, đến cháu chưa được bao năm đã bắt đầu lười biếng mà không biết.”

“ Sức một người có hạn, đám thúc bá bọn ta ít học chẳng giúp gì được nhiều, một mình ngươi quá khổ rồi, mau mau gọi Phùng Anh về đi, không thì Đa Đa về, tùy tiện kiếm một đứa thành thân, sinh vài đứa con, sau này còn có người giúp.” Vân Tiêu thừa cơ khuyên nhủ, mấy năm qua chuyện hắn, Vân Mãnh, Vân Báo cùng Vân Nương lo lắng nhất chính là vấn đề con cái của Vân Chiêu:” Bao nhiêu người như thế trông cả vào ngươi kiếm miếng cơm, nếu như ngươi có gì bất trắc thì sao, nên đẻ vài đứa, để người khác còn có hi vọng làm tiếp. Gọi hai đứa nó về đi, đâu thể để nữ nhân của ngươi xuất đầu lộ diện như thế được.”Ở loại chuyện này mẹ mới là người có tiếng nói quyết định, cho tới giờ Vân Chiêu vẫn chưa tìm ra cách nào để cân bằng giữa Tiền Đa Đa và Phùng Anh, bỏ bất kỳ ai cũng không phải, mà cưới cả hai, cái gì chưa nói, hai nữ nhân đó đều ghê gớm cả một khi xảy ra vấn đề gì, y kẹp giữa sẽ ăn đủ, nên ngần ngừ:” Nói thật, cháu còn chưa chuẩn bị tinh thần.”

Vân Tiêu bực mình:” Có cái gì mà phải chuẩn bị, trong nhà bày một bàn tiệc mời họ tộc tới tuyên bố, buổi tối ngươi tranh thủ động phòng, đợi bụng chúng lớn lên, nuôi trong phủ, sinh ra vài nam oa, ngươi thích đi đâu làm gì thì làm, bọn ta ở nhà trông chừng con cho ngươi, giữ nền tảng cho cái nhà này.”

Vân Chiêu càng thêm khó xử, giả vờ không nghe thấy, quay đầu đi chỗ khác.

Vân Tiêu bực mình, hai đứa nhóc này tưởng người ta không biết chuyện Tiền Đa Đa nửa đêm trèo tường vào phòng Vân Chiêu sao, thủ vệ khắp nơi như vậy không biết mới là quái.

Chuyện này Vân Nương còn ngầm đồng ý, ai cũng mong Vân Chiêu sớm có con, dè đâu đợi mãi không thấy động tĩnh gì.

Từ lúc Vân Chiêu trốn lên thảo nguyên thì đây càng thành chuyện khẩn cấp, nên mới có chuyện Vân Chiêu từ thảo nguyên về Vân Nương bất kể phá hỏng bầu không khí đoàn tụ cũng nhắc tới Phùng Anh.

Vân Chiêu và Tiền Đa Đa là thanh mai trúc mã, sớm tối bên nhau, nha đầu đó lại có bộ dạng hồ ly tinh hại người như thế, không phát sinh tình cảm mới lạ, nhưng xét bất kỳ phương diện nào, Phùng Anh mới là nhân tuyển số một, địa vị Vân Chiêu càng cao, chuyện này càng trọng yếu.

Nếu Vân Chiêu không muốn Tiền Đa Đa phải ủy khuất về danh phận thì trong nhà phải thỏa hiệp thôi, trước kia còn thấy Tiền Đa Đa không phù hợp, nhưng sau lần đi Lạc Dương báo thù này, theo như tin Lương Tam gửi về thì tâm tính thay đổi rất nhiều lại còn xử lý công việc đâu vào đó, coi như nhất trí tán thành của trưởng bối Vân thịỞ loại chuyện nhà này, Vân Tiêu là trưởng bối, không cần khách khí với Vân Chiêu.” Ngươi không phải băn khoăn gì cả, cứ cưới cả hai một lúc, không cần phân lớn nhỏ vội, dùng bản lĩnh nữ nhân tranh hơn thua, không trách được ai hết.”

Vân Chiêu trố mắt nhìn Vân Tiêu:” Bản lĩnh nữ nhân là gì?”

Vân Tiêu vỗ mạnh bàn:” Sinh con chứ còn cái gì, ai có bản lĩnh sinh đứa bé đầu tiên cho Vân thị sẽ là lớn, có người kế thừa, lúc đó xuất thân, ái tình đều không quan trọng gì nữa, cũng không ai nói ra nói vào được nữa. Ngươi đừng quên năm xưa mẹ ngươi một quả phụ, nhà không tới 20 gia đinh, toàn già yếu, bằng vào cái gì chỉ huy được đám cường đạo bọn ta, không phải ỷ vào thứ bảo bối là ngươi à?”

“ Tương lai bọn ta chết còn trông cậy vào ngươi để tang, tới ngày dỗ cúng ít tiền, còn trông cậy vào ngươi khi bọn ta không đi nổi, ngươi đút cho miếng cháo, sắc cho bát thuốc.”

Chuyện này thì Vân Chiêu tất nhiên là hiểu, đó cũng là lý do mà y có thể dễ dàng chỉ huy đám thúc bá cường hãn này, nói thẳng ra, họ lấy lòng y là vì tính toán cho lúc tuổi già sức yếu, còn cả khi xuống hoàng tuyền.

Thấy Vân Chiêu vẫn còn ngây ra đó, Vân Tiêu càng nói càng hùng hổ:

“ Mau mau gọi hai nữ nhân điên đó về đi, một đứa thì muốn làm đại tướng quân rắm chó gì đó, một đứa thì muốn kiếm tiền cho nhà, lý do kiểu gì vậy?”

“ Có chú ý chút phụ đức nào không, còn biết chút bổn phận nữ nhân không, lúc loạn lạc thì còn bỏ qua được chứ, giờ có bản lĩnh thì sinh cho lão tử chất tôn đi, lão tử là người đầu tiên ủng hộ làm đại phụ.”

Vân Chiêu bị phun cho đầy một mặt nước bọt liên lục lùi lại phía sau, đối với gia tộc lớn lại mấy đời đơn truyền thì tài hoa bằng trời cũng chẳng bằng truyền thừa.

Những lời của Vân Tiêu ở thời đại của Vân Chiêu sẽ bị người ta nhổ nước bọt cho chết chìm, nhưng ở Đại Minh nó là đạo lý đem đi đâu cũng đúng.

Cho dù nói trước mặt Phùng Anh và Tiền Đa Đa, hai nàng thậm chí không cả dám cãi của một câu.

Vân Chiêu ho một tiếng:” Tiêu thúc, nữ nhân sinh ra nam hay nữ là do nam nhân, không phải nữ nhân.”

Vân Tiêu phẫn nộ nhổ phì một bãi nước bọt đầy mùi thuốc về phía Vân Chiêu:” Ta nhổ vào, trước kia vì Đa Đa mà ngươi né tránh chuyện thành thân, bao nhiêu người tới nhà làm mai ngươi lấy hết lý do nọ lý do kia thoái thác, còn hoang đường tới mức đẩy cả nữ nhân cho tiên sinh của mình, đến nỗi nhà quan hoạn Tây An còn có lời đồn ngươi có bệnh kín biết không hả? Giờ vì thoái thác cho hai nữ nhân đó, ngươi ngay cả thể diện cũng không cần nữa phải không? Hai nữ nhân đó còn chưa qua cửa mà ngươi nuông chiều thế rồi, cưới về còn thế nào nữa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK