Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý tưởng của Trương Quốc Trụ là muốn toàn thiên hạ ăn no mặc ấm, của Hàn Lăng Sơn là lập nên một xã hội công bằng, Tôn Quốc Tín muốn tôn giáo là trợ lực cho xã hội chứ không phải là trở ngại, Hạ Hoàn Thuần muốn một đế quốc khổng lồ chưa từng có trên lịch sử.

Còn tên khốn Mộc Thiên Đào này một lòng muốn bảo vệ chút lương tâm còn lại.

Toàn thế giới Vân Chiêu thấy chỉ còn mình là tên vương bát đản, có điều ba chữ đó phù hợp với tất cả hoàng đế các triều, chỉ cần là hoàng đế thì đều chẳng phải là loại tốt đẹp gì.

Dù là Nghiêu Thuấn Vũ Thang, Tần Hoàng Hán Vũ, Đường Tông Tống Tổ đều thế cả, không văn học hay lịch sử tô vẽ họ ra sao, bọn họ đều chẳng phải người tử tế, chắc chắn là như thế.

“ Nếu ngươi mang suy nghĩ đó mà làm việc, cả đời này ngươi sẽ sống rất gian nam. “ Vân Chiêu nhìn cái tên ăn hại khóc ròng ròng, trong lòng cũng không thoải mái:

“ Thần không ngại gian nam.” Kim Hổ dập mạnh đầu:

Thế thì còn cái quái gì để nói nữa chứ.

Vân Chiêu nói xong đi luôn, không đưa ra câu trả lời rõ ràng rồi.

Chiều hôm đó thiếu tướng Kim Hổ nhận được văn thư điều động, lập tức dẫn 6000 tân quân tới Sơn Hải Quan nghe Lý Định Quốc điều động.

Chức vị Trấn Nam tướng quân vốn thuộc về hắn giờ mất rồi, thuộc về Vân Tiêu.

Kim Hổ không có bất kỳ ý kiến gì, thậm chí còn có chút vui mừng, dù sao hắn nói thẳng ra như thế rồi, giờ có thể quang minh chính đại đi gặp Chu Mỹ Sác rồi, dù hắn biết làm như thế hết sức ngu xuẩn, nhưng mà hắn vẫn làm.

Khi nhìn thấy Kim Hổ mặc quân trang thiếu tướng xuất hiện ở cổng Chu thị đại trạch, người Chu Mỹ Sác run lên bần bật.

“ Chàng phải là trung tướng chứ? “ Chu Mỹ Sác vuốt ve ngôi sao duy nhất trên vai Kim Hổ, run giọng nói:

Kim Hổ cười: “ Không sao cả, sớm muộn là trung tướng, yên tâm, bệ hạ sẽ không bạc đãi ta.”

“ Như thế không công bằng. “ Chu Mỹ Sác chua xót:

Kim Hổ nắm tay Chu Mỹ Sác: “ Rất công bằng, bệ hạ là người nhân từ công bằng nhất trên đời.”

“ Chàng làm sao dám tới nhà thiếp như thế?”

“ Đó là một phần của công bằng.”

Chu Mỹ Sác người nhũn ra, sắp ngã xuống thì Kim Hổ đỡ lấy, bế nàng lên đặt trên giường gấm:” Thời gian của ta không còn nhiều, đại quân đã ở ngoại thành Trường An, phải đi rồi, chàng phải bảo trọng.”

“ Có phải là thiếp lại làm sai gì không?”

“ Không đâu, nàng làm tốt lắm, chỉ là sau này đừng có tự chủ trương, rất nguy hiểm.”

Nghe Kim Hổ nói thế, Chu Mỹ Sác chảy nước mắt giọng thê thảm:” Thiếp làm sai, bằng vào cái gì trừng phạt chàng?”

“ Vì nàng là nữ nhân của lão tử, ta đi rồi, nàng phải sống thật tốt.”

Kim Hổ vuốt ve gò má Chu Mỹ Sác, sau đó sải bước rời đi.

“ Chàng đi đâu?” Chu Mỹ Sác hoảng hốt gọi:

Kim Hổ đầu không quay lại đáp:” Đi kiếm cho nàng một trung tướng.”

Chu Mỹ Sác loạng choạng chạy ra cổng, nhưng bóng lưng của Kim Hổ đã biến mất ở con đường dài, nàng lau nước mắt, vịn cửa đứng thẳng, tham lam nhìn một lúc, rồi nha hoàn dìu vào.

Kim Hổ đi, mùa đông cũng tới, nàng không dám bi thương nữa, một lòng nghĩ tới đứa con trong bụng.

Trên Ngọc Sơn bắt đầu đổ tuyết.

Tuyết rơi xuống thành Ngọc Sơn liền nhanh chóng tan chảy, đường trải đá cũng biến thành màu đen.

Tuyết rơi xuống cây hồng trong sân của Vân Chiêu, quả hồng đỏ rực phủ thêm lớp tuyết rắng, đẹp khó nói thành lời, có điều đợi mặt trời lên, số tuyết này sẽ tan chảy, biến thành băng đóng lấy hồng, long lanh dưới ánh đèn.

“ Cuối cùng bệ hạ vẫn cho Chu Mỹ Sác một cơ hội.” Tiền Thiểu Thiếu bới khoai lang trong bếp lò ra, vừa ăn vừa nói:

Vân Chiêu dừng bút:” Thận hình ti vốn định xử lý chuyện này ra sao?”

“ Tất nhiên là sẽ tra tới cùng, sau đó Chu Mỹ Sác ném ra một hai cung nữ già hoặc hoạn quan chịu tội, chúng ta cạy miệng hoạn quan hoặc cung nữ đó.”

“ Cung nữ hoặc hoạn quan kia sẽ tự sát, ngươi tiếp tục tra sẽ hai chết càng nhiều người, vì đòi lại công bằng cho một người mà chết thêm nhiều người, nó đi trái ý muốn luật pháp, làm mọi người hoài nghi tính công bằng của pháp luật.”

Tiền Thiểu Thiểu thở dài, hắn không lạ gì mấy thủ đoạn này, chỉ cần Chu Mỹ Sác không nói rõ ràng giết Chu Thụy, đám hoạn quan cung nữ tự đoán ý nàng mà làm thì cuối cùng về mặt pháp luật chẳng làm gì nổi:” Thần không ngờ Chu Mỹ Sác cũng rèn luyện ra được bản lĩnh rồi.”

Vân Chiêu gật đầu:” Những năm qua, mọi người đều thay đổi, chỉ có tên ngốc Kim Hổ đó là không thay đổi gì cả, người có thể giữ được bản thân luôn khiến người ta tôn kính .. Được rồi, chuyện này cứ thế đi, chuyện nước Oa ra sao?”

Tiền Thiểu Thiểu đến tìm Vân Chiêu chính là muốn đàm luận thế cục Triều Tiên, thấy Vân Chiêu càng muốn nói chuyện Mộc Thiên Đào cho nên phải gác lại, giờ mới nói: “ Đã tìm ra nguyên nhân Đức Xuyên Gia Quang tiến quân Triều Tiên rồi ạ.”

Vân Chiêu cười nhạt: “ Có phải Đa Nhĩ Cổn mời hắn tới không?”

“ Thì ra bệ hạ biết rồi.” Tiền Thiểu Thiểu kinh ngạc: “ Đa Nhĩ Cổn khuyên nhủ Đức Xuyên Gia Quang có nói câu, ngự địch ngoài quốc môn, vì gia tăng thực lực của mình, Đa Nhĩ Cổn chủ động bỏ một nửa đất đai Triều Tiên.”

Vân Chiêu gật gù:” Quả nhiên là thế, Đa Nhĩ Cổn không định tử thủ Triều Tiên, hắn quả là tay kiêu hùng.”

“ Vâng, nếu toàn bộ người Kiến Châu vào Triều Tiên, nhìn địa hình thấy rồi, chúng ta vượt sông Áp Lục, với người Kiến Châu mà nói, đó là mảnh đất chết, nên hắn bỏ phía nam Triều Tiên, lùi về phía bắc. Lý Hồng Cơ đã thăm dò cho chúng một con đường sống, người Kiến Châu chịu lạnh tốt hơn, không có lý do gì không sống được ở phía bắc. Dưới cục diện đó Đức Xuyên Gia Quang mới xuất binh Triều Tiên.” Tiền Thiểu Thiểu nói liền một hơi toàn bộ tình báo thăm dò được:

Vân Chiêu ngửa mặt lên trời mắng:” Toàn là kẻ thông minh, kẻ này mưu mô hơn kẻ khác, đem hết mọi khó khăn ném cho chúng ta.”

Tiền Thiểu Thiểu cảm thán:” Bọn chúng đang vơ vét tất cả vật tư có thể ở Triều Tiên, bọn chúng không có dũng khí tác chiến với Đại Minh, nhưng cũng không để lại cho chúng ta ngoài một Triều Tiên đầy nạn dân, vậy chúng ta có cứu không? Nếu chúng ta không cứu, vậy chúng sẽ vào Triều Tiên, nếu như chúng ta cứu, Triều Tiên sẽ thành gánh nặng của chúng ta. Cho nên đây là kế tuyệt hậu, thật ác độc, nhưng không thể không tán thưởng bọn chúng, trong tình thế ngặt ngèo còn nghĩ ra được một lối thoát tốt như thế.”

“ Kế hoạch của Hàn Lăng Sơn còn chưa bắt đầu đã thất bại rồi.”

“ Kế hoạch của Lão Hàn kiến lập trên cơ sở những kẻ đó đều muốn Triều Tiên, bây giờ người ta không cần, chỉ muốn vơ vét một phen rồi chạy, giữ bọn chúng không có mâu thuẫn, không đánh nhau được, kế hoạch tất nhiên là không còn đất thi triển.”

Vân Chiêu mấy ngày qua suy đi nghĩ lại, kỳ thực đã hiểu vấn đề ở đâu, chỉ còn chờ xác thực: “ Chúng ta sai ở cách thức tư duy, người ta là dân tộc du mục, không sống chết với đất đai như dân tộc canh nông chúng ta, nơi này không sống được thì đi nơi khác, đó là bản năng từ ngàn đời truyền lại rồi. Còn về phần bọn chúng xây Trường Thành ở bên bờ sông Áp Lục cũng không phải là vì cố thủ, mà là tranh thủ thêm thời gian cho toàn tộc đi về phương bắc mà thôi.”

Tiền Thiểu Thiểu đút miệng khoai cuối cùng vào mồm, nuốt xuống:” Có điều kết quả này cũng tốt, vì chúng ta thực sự hứng thú với đất đai Triều Tiên, còn con người ở đó thì chẳng mấy hứng thú, tin rằng sau khi bị nước Oa, Kiến Nô cướp bóc, nơi đó chẳng còn lại bao người nữa.”

Vân Chiêu phất tay:” Thế thì bắt đầu đi, suốt muộn gì cũng có một kết thúc, nếu không có kết thúc thì không thể có được khởi đầu mới, tất cả đều chờ đợi đủ lâu rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK