Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đại lao Nam Xương nhét đầy người, toàn bộ là những người đọc sách ở Nam Xương, phần là quan viên cũ, những người trước kia quần áo là lượt nay là tù phạm thấp kém nhất.

Phòng giam người nọ chen người kia, cái phòng nhỏ vốn chỉ giam tối đa chục người nay nhét tới gần trăm người vào, cơ hồ không đủ chỗ đề mà ngồi, tất cả trong không gian chật hẹp bẩn thỉu hơn chuồng lợn, có người đã chết mà vẫn chẳng ai để ý, mùi hôi thối trong không khí tựa hồ không xua tan nổi.

Vương Thượng Lễ dùng khăn tay bịt mũi mới hít thở nổi, Trương Bỉnh Trung tựa hồ miễn nhiễm với cái mùi làm người ta buồn nôn này, sải bước như bay đi vào, vừa đi vừa nói lớn: “ Ha ha ha, Tự Liệt tiên sinh, Kế Hàm tiên sinh, Trương mỗ tới muộn, thứ lỗi, thứ lỗi.”

Vương Thượng Lễ thấy hoàng đế khiêm tốn hiểu lễ nghi thì thở phào, trước đó hắn rất lo hoàng đế sẽ lại lần nữa sỉ nhục đám nho sinh này.

Trương Bỉnh Trung hô ba lần mà không ai trả lời liền nổi giận: “ Đừng có rượu mời không uống, kẻ ra vẻ hảo hán trước mặt gia gia đều chết hết rồi.”

Vương Thượng Lễ thấy tình hình hỏng mất, vội gọi ngục tốt trông coi lao ngục tới quát hỏi: “ Trương Tự Liệt, Viên Kế Hàm mà ta muốn các ngươi chiếu cố tốt đâu?”

Ngục tốt vẻ mặt kỳ quái: “ Dạ, họ chết rồi.”

“ Cái gì, chết rồi? Không phải ta bảo chiếu cố thật tốt à?”

“ Ở chỗ này dặn dò chiếu cố thật tốt chính là để người đó đầu thai sớm, xua nay luôn là thế.”

Vương Trượng Lễ ai ngờ ngục tốt hiểu lầm ý mình như vậy, nổi giận đá ngục tốt lộn nhào, quỳ xuống trước mặt Trương Bỉnh Trung: “ Đều là lỗi mạt tướng.”

Trương Bỉnh Trung không quá bận tâm, hắn nhìn nhà lao chật ních người, đám người đọc sách mặt mày đờ đẫn nhếch nhác như chó lợn đợi giết mổ, lòng có khoái cảm vô hạn: “ Ngươi có biết đám hủ nho bị chúng ta coi như cỏ rác này trong mắt con lợn rừng giả dối kia lại là châu báu không?”

“ Nếu là châu báu, bệ hạ nên dùng lễ đối đãi. “ Vương Thượng Lễ ra sức khuyên bảo:

“ Chúng ta không phải là con lợn rừng đó, thiên hạ này nói cho cùng sẽ là của y, cho nên đám người đọc sách này tất nhiên hữu dụng. Nay con lợn rừng đó đăng cơ ở Lam Điền, nghe nói còn là do một đám người tuyển ra “ Trương Bỉnh Trung nhổ phì một bãi nước bọt: “ Đồ cẩu tặc dám làm không dám nhận, gia gia ta chỉ nửa đường làm thổ phỉ, con lợn rừng đó là tặc khấu bao đời, vậy mà đến giờ gia gia mới là tặc khấu thật, còn thứ tặc khấu trong bụng mẹ thành đại anh hùng ... Còn tuyển cử gì chứ ... Ta nhổ vào.”

Nói thật, Trương Bỉnh Trung khiếp sợ Vân Chiêu từ sâu trong lòng.

Hắn không sợ quan binh, bất kể tới bao nhiêu hắn cũng không sợ.

Hắn cũng không sợ Lý Hồng Cơ, bất luận lúc này Lý Hồng Cơ có cường đại thế nào, hắn thấy mình cũng sẽ có cách đối phó.

Duy có Vân Chiêu là hắn thực sự sợ hãi.

Hắn từng thử cúi đầu nhường nhịn để đón ý Vân Chiêu, hắn cho rằng chỉ cần mình cúi đầu rồi, với thái độ tuổi trẻ ngông nghênh của y, chắc thể nào cũng bỏ qua cho mình. Khi chiếm cứ Tương Dương, hắn một lòng chăm lo bách tính, Vân Chiêu không liên hợp với quan binh tiêu diệt hắn.

Thế là hắn tưởng mưu kế của mình đã thành.

Sau khi chạy thoát khỏi Tương Dương, hắn làm loạn Hà Nam, đánh Hồ Nam, tiến công Thục, tùy Vân Chiêu cũng có biện pháp tương ứng, nhưng rõ ràng không mấy quyết tâm đối phó với hắn, thái độ hời hợt ...Ở đại hội Tương Dương, hắn vốn định chủ động tiến cử Vân Chiêu làm thủ lĩnh nghĩa quân thiên hạ, mọi người đồng lòng hợp sức diệt Đại Minh, phân chia thiên hạ.Đáng tiếc, sứ giả hắn của hắn tới Quan Trung còn chưa gặp được Vân Chiêu đã bị chặt đầu, từ thời khắc đó Trương Bỉnh Trung hiểu ... Vân Chiêu không muốn thành đồng bọn với hắn.

Trương Bình Trung càng nghĩ càng phẫn nộ, đột nhiên vươn tay ra tóm lấy mặt một tù phạm, vừa lớn tiếng quát vừa bóp chặt năm ngón tay.

Tù phạm không đường trốn tránh phát ra những tiếng kêu đau đớn, năm ngón tay Trương Bỉnh Trung cào qua trán tù phạm, hai ngón bấu vào mắt, ngón táy dùng sức, không ngờ đâm xuyên qua thịt, giật mạnh một cái nửa bên da mặt tù phạm bị hắn xé toạc.

Buông tay ra, da mặt tù phạm lõng thõng, kinh khủng vô cùng, tù phạm khác kinh sợ chen lấn nhau tránh xa chấn song phòng giam, thậm chí dẫm đạp lên đầu nhau mà đứng.

Ngục tốt sợ đái ra quần, quỳ xuống khấu đầu liên hồi: “ Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng, Trương Tự Liệt, Viên Kế Hàm chưa chết, bị thượng quan của tiểu nhân bán đi rồi.”

Vương Thượng Lễ đang sững sờ vì cảnh ghê rợn kia tức thì rống lên đá ngục tốt:” Bán cho ai?”

“ Còn bán cho ai được nữa, con lợn rừng tinh thôi.” Trương Bỉnh Trung giết người xong tựa hồ khôi phục trí tuệ thường ngày, vừa lau máu lên người tù phạm vừa cười nói:

Vương Thượng Lễ lẩm bẩm: “ Không thể nào, y đang bận tổ chức ...”

“ Cái đại hội rắm chó? “ Trương Bỉnh Trung nói nốt:” Nhưng ánh mắt của y chưa từng rời khỏi chúng ta, chúng ta chiếm Hồ Nam, y đuổi chúng ta đánh Giang Tây, ta đoán chừng y sớm ép chúng ta rời Giang Tây tiếp tục đánh về phía đông để y nối liền địa bàn thành một dải.”

“ Tiếp theo đây y ắt tiến quân Thục, Vân Quý. Một khi thành công, con lợn rừng tinh đó chính thức chia Đại Minh làm đôi, y một nửa, chúng ta, Sùng Trinh, Lý Hồng Cơ một nửa.”

“ Rồi y lại tọa sơn quan hổ đấu, khi ba bên đều tổn thương, y sẽ dễ dàng dùng thế gió cuốn mây tàn đoạt lấy thiên hạ. Thượng Lễ, chúng ta không giữ được Giang Tây, thậm chí không giữ được nơi nào hết. Con lợn rừng tinh đó tham lam vô độ sẽ không cho chúng ta bất kỳ cơ hội nào.”

Vương Thượng Lễ tranh thủ nói:” Bệ hạ, nếu như chúng ta không thể ở lại Giang Tây, mạt tướng cho rằng phải mau chóng nghĩ cách khác, nếu không một khi bị giáp công, chúng ta sẽ chết không đất chôn.”

Trương Bỉnh Trung cười lớn:” Trẫm sớm có chuẩn bị rồi, Thượng Lễ, đời này chúng ta định sẽ là lưu khấu, vậy thì tiếp tục làm lưu khấu đi, Vân Chiêu lúc này rất hi vọng chúng ta đánh tới đông nam, không, chúng ta không cho y được như ý, chúng ta đi Vân Quý.”

“ Nơi đó núi cao khe sâu, chỉ cần chúng ta cẩn thận ứng phó, Vân Chiêu muốn diệt chúng ta trong thời gian ngắn cũng nằm mơ, dù y chiếm hết Vân Quý thì chúng ta lại chạy tiếp, có giỏi thì y đuổi trẫm tới chân trời góc biển xem.”

Vương Thượng Lễ tươi cười chắp tay: “ Bệ hạ anh minh, mạt tướng thề đi theo bệ hạ tới chân trời góc biển.”

Trương Bỉnh Trung lấy ngọn đuốc trên cột nhà lao, ném vào đống cỏ, nhìn lửa bốc lên rồi mới đi.

Ngục tốt thấy thế vội vàng bò dậy muốn chạy, nhưng Vương Thượng Lễ đá một cái lăn ngược lại nhà lao, thuận tay ném luôn cả cái đèn dầu vào.

Vừa ra ngoài nhà lao, lưỡi lửa đã thè ra khỏi cửa sổ, bên trong la hét om sòm.

Trương Bỉnh Trung nhìn ngọn lửa màu cam bốc lên mái nhà, có chút hụt hẫng nói:” Phàm là thứ Vân Chiêu muốn, chúng ta không thể giữ lại.”

Lửa nhanh chóng bao phủ cả nhà lao, phạm nhân gào thét, dù lửa cháy rừng rực cũng không át đi được.

Trương Bỉnh Trung ngửa mặt cười lớn:” Trời sinh vạn vật nuôi người, người chẳng có đức gì báo lại trời! Sát! Sát! Sát! Sát! Sát! Sát! Sát! ….”(*)Sau khi quân Thanh giết được Trương Bỉnh Trung thì có mang về một tấm bia, chính là bia Thất Sát nổi tiếng, nội dung như câu nói trên, trong đó có 7 chữ sát ngập ngụa sát khí.

Từ đó mọi người cho rằng Trương Bỉnh Trung là ma vương giết người không ghê tay.

Sau này một ông giáo sĩ người Anh tìm thấy ngôi mộ tập thể, trong đó có tấm bia được xác định là của Trương Bình Trung, trên đó lại khắc lời răn “Thiên sinh vạn vật dữ nhân, nhân vô nhất vật dữ thiên; quỷ thần minh minh, tự tư tự lượng” ý là bản thân nhận mệnh trời mà chiến đấu, mong người dân thuận ý trời mà làm, đừng chống lại vận mệnh, hoàn toàn không có chữ sát nào.

Thật ra không có gì để nói, Minh sử và Nguyên sử vốn là hai cuốn sử coi là thối nhất không đáng tin rồi, vì Minh sử do nhà Thanh viết, Nguyên sử do nhà Minh viết.Đây chỉ là ví dụ rất nhỏ cho thấy vô số lịch sử bị 2 cuốn sử này bóp méo hoàn toàn.

Dù là nhiều sử liệu khác cũng chứng tỏ Trương Bình Trung là kẻ hoang dâm hiếu sát, nhưng mà ko hiểu sao con tác dùng tư liệu được chứng minh là giả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK