Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy khí thế của đứa bé này, Vân Chiêu cảm giác như thấy ảo ảnh, cảnh đứa bé này nhiều năm sau ở tuổi thiếu niên đứng ở công đường chỉ mặt mắng nhiếc Hồng Thừa Trù đã đầu hàng Mãn Thanh, tới khi bị đưa ra vẫn ngẩng cao đầu, khiến đao phủ run tay không dám nhìn vào mắt.

Chính đứa bé này, khi tuổi lên 10, hai lần thoát khỏi tên lão tặc kinh nghiệm sống đầy mình như Lương Tam, ép Lương Tam phải dùng tới lực lượng bí mật của huyện Lam Điền ở Giang Nam để bắt về.

Cho dù là thế đứa bé tính tình cương liệt này vẫn lấy cái chết ra dọa, làm Lương Tam cũng phải thất kinh không thôi, lấy Vân Chiêu, thần tượng của thiếu niên ra dụ mới khó khăn lắm mới được vị tiểu gia này tới huyện Lam Điền.

Vân Chiêu sau khi hỏi kỹ Hạ Hoàn Thuần quá trình giết ba nha tử kia, liền quyết đoán thu nhận nó làm đệ tử, hơn nữa đời này cũng chỉ định có một đệ tử thôi. Vì giữ đứa bé này ở lại huyện Lam Điền, Vân Chiêu không ngại hạ mình viết cho Hạ Duẫn Di một phong thư, nói mình đã thu nhận Hạ Hoàn Thuần làm đệ tử.

Với tính cách Hạ Duẫn Di, ắt cực hận Vân Chiêu, có điều Vân Chiêu không thèm để ý, y cực kỳ thích đứa bé này.

Thời đi học y từng đọc ( Đồng Khu Ký Truyện), bây giờ gặp được đứa bé trong hiện thực, làm sao không thích đứa bé cơ trí này.

Thêm vào thương cảm cho đứa bé này anh hùng mất sớm, Vân Chiêu thấy mình cướp đứa bé này từ tay Hạ Duẫn Di chẳng có gì sai.

Mười ngày sau đó, bất kể Vân Chiêu đi đâu cũng mang theo đứa bé này.

“ Tiên sinh thực sự tám tuổi đã làm huyện lệnh à?” Hạ Hoàn Thuần lấy lòng đưa miếng táo lên miệng Vân Chiêu để y cắn, ngửa mặt đợi trả lời:

“ Đương nhiên.” Vân Chiêu cắn một miếng, thấy chua nhăn mặt, tiện tay đưa cho Tiền Đa Đa:

“ Tiên sinh thực sự đốt hết giấy vay nợ trong nhà rồi à?”

Vân Chiêu thở dài:” Đốt hết rồi, tiếc thật, bọn họ nợ nhà ta rất nhiều tiền.”

“ Tiên sinh có thể đốt lần nữa không?”

“ Không được, đốt lần đầu là do lịch sử tạo thành, lần thứ hai, chúng ta đã cung cấp hoàn cảnh cho họ giàu có, kết quả bọn họ sống quá tệ, nếu đốt lần nữa thì sẽ sinh ra rất nhiều kẻ lười.”

“ Vậy thì tiên sinh đốt có bị mẹ đánh không?” Những câu hỏi của Hạ Hoàn Thuần tựa hồ không bao giờ chấm dứt, lúc nào nó cũng ngước đôi mắt đen láy lên hỏi, bên trong tựa chứa vô vàn hiếu kỳ:

“ Không, mẹ ta rất ủng hộ ta.” Vân Chiêu xoa cái đầu tròn của đứa bé này:” Hãy viết thư cho cha ngươi, bảo với ông ấy là đã bái làm môn hạ của ta rồi, cho ông ấy yên tâm.”

“ Không đâu, ông ấy sẽ liều mạng với tiên sinh đấy.”

“ Không thể nào, vì ông ta không đánh lại ta, không chửi được ta, thuộc hạ của ta nhiều như lông trâu, ta hạ lệnh một tiếng, bọn họ có thể nhổ nước bọt nhấn chìm cha ngươi, cho nên ông ấy không dám tranh với ta.”

Hạ Hoàn Thuần khẳng định chắc nịch:” Không đâu, dù tiên sinh có lợi hại tới mấy, cha con cũng sẽ không bỏ qua tiên sinh.”

Vân Chiêu dùng một ngón tay nâng cằm Hạ Hoàn Thuần lên:” Hôm nay ta dạy ngươi bài đầu tiên, nội dung là ... Khi gặp chuyện năng lực không làm được, người quân tử nên phát huy sở trường tránh sở đoản, lặng lẽ chờ đợi, tính cho tương lai.”

“ Không đúng, cha con nói, Khổng nói thành nhân, Mạnh nói thủ nghĩa, khi tay gấu và vây cá không thể kiêm toàn, vậy thì chết cũng giữ lấy nghĩa.” Hạ Hoàn Thuần ương ngạnh phản bác:

Vân Chiêu quay đầu nhìn Tiền Đa Đa:” Nàng muốn một trượng phu thua trận chạy về hay là một trượng phu xả thân vì nghĩa?”

Tiền Đa Đa chống cằm xem màn đối đáp của hai sư đồ, cười hì hì:” Chỉ cần chàng về thì thế nào cũng được.”

“ Thế đấy, nghe rõ chưa?” Vân Chiêu lại xoa đầu Hạ Hoàn Thuần:” Đi, ta dẫn ngươi đi xem một số thứ hay ho.”

Hạ Hầu Thuần thuần thục cõng Vân Chương lên lưng, chuẩn bị đi theo Vân Chiêu.

Tiền Đa Đa phì cười, đỡ lấy Vân Chương bế xuống:” Tới nhà ta làm học sinh không cần phải làm chuyện lặt vặt này.”

Vân Chiêu chắp tay đi trước, Hạ Hoàn Thuần chân ngắn hơn nhưng nó rất ương bướng, bám sát không để tụt lại bước nào.

Dương Hùng thi thoảng quay đầu nhìn Hạ Hoàn Thuần, hắn không hiểu vì sao huyện tôn lại thu đứa bé vô danh này làm học sinh, với địa vị của huyện tôn bây giờ, chỉ cần nhận học sinh thì đứa học sinh đó ắt đường mây rộng bước, đứa bé này có gì được huyện tôn ưu ái cho tương lai gấm vóc như vậy?

Phòng triển lãm quân đoàn ở núi trọc, nơi này có quần thể mộ rất lớn, cũng có cái linh đường trong đó đặt linh vị của những anh linh chiến tử của huyện Lam Điền, cùng với vật kỳ niệm công tích.Đương nhiên nhiều nhất là đầu người được ướp cẩn thận.

Rốt cuộc vẫn là trẻ con, nhìn thấy bao nhiêu đầu người như vậy không khỏi sợ hãi, song không bỏ chạy, nắm chặt ống tay áo Vân Chiêu đi vào phòng kỷ niệm.

“ Tiên sinh, tất cả những kẻ này đều là ác nhân à?”

“ Không nhất định, nhưng chắc chắn mỗi cái đầu trong đây đều là kẻ đáng chết.”

“ Giờ con tin tiên sinh rồi, cha con sẽ không tới tìm tiên sinh lý luận đâu.”

Vân Chiêu cúi đầu nhìn đôi mắt sáng của Hạ Hoàn Thuần:” Ta dẫn ngươi tới đây là để hỏi ngươi, chí hướng với sinh mạng, cái nào quan trọng hơn?”

Hạ Hoàn Thần lắc đầu:” Học sinh còn nhỏ không biết.”

“ Vậy thì phải nghĩ cho kỹ, con người chỉ có một mạng, ngươi xả thân giữ lấy nghĩa, là thứ vượt qua sinh mạng, quý giá nhất trên đời, loại người ấy cả trăm không có một, cha ngươi bồi dưỡng ngươi theo hướng này. Nhưng xả thân rồi là hết, là đồng nghĩa với việc không làm được gì nữa, không thể thay đổi được bất kỳ điều gì.”

Những lời này nói với một đứa trẻ con, nó tất nhiên là không hiểu, Vân Chiêu cũng không hi vọng nó hiểu được, chỉ muốn dùng câu nói này để đáp lại cách dạy con của Hạ thị.

Khắp phòng là những cái đầu người mặt mày dữ tợn, bức tranh ấy sẽ khắc sâu vào đầu đứa bé, thành cơn ác mộng không xua đi được, đồng thời cũng đem câu nói của y ghi sâu vào đầu nó.

Hôm nay giáo dục tới đây là đủ rồi.

Buổi tối Vân Chiêu về tiểu viện thấy trong phòng rất yên tĩnh, không ngờ cả Vân Chương và Vân Hiển đều đã ngủ say, Tiền Đa Đa thì ngồi trên giường gấm, một tay cầm quả lê, một tay cầm quả chuối, ăn ngon lành.

“ Đứa học sinh này của chàng hữu dụng đấy, nhìn là biết ở trong nhà thường trông đệ muội, chàng xem, ban ngày nó ra sức bày trò không cho hai đứa bé này ngủ, tới tối là thấy ích lợi rồi, chúng bú xong một cái là ngủ ngay, không o oe lấy một tiếng.”

Vân Chiêu cởi áo ngoài ra:” Giờ nàng mới nhận ra à, nếu nàng giao con cho Hà Thường Thị với Xuân Xuân Hoa Hoa thì các con đã học được thói quen ngủ sớm lâu rồi.”

Vân Hoa gật mạnh đầu phụ họa.

Tiền Đa Đa bĩu môi:” Con thiếp đang thời kỳ mông lung hỗn độn, nhìn thấy người thông minh sẽ trở nên thông minh, nhìn người ngu xuẩn sẽ trở nên ngu xuẩn, chàng cứ đi xem đám đệ muội của Xuân Xuân Hoa Hoa là biết.”

Vân Chiêu thấy Tiền Đa Đa nói câu này xúc phạm người khác hơi quá rồi, nhưng Vân Hoa lại gật đầu thừa nhận, bởi vì mẹ nàng cũng nói như thế, hơn nữa còn nói với Tiền Đa Đa, bảo đừng đưa hai vị tiểu thiểu gia cho cái mặt ngu xuẩn của nàng trông.

Nữ hài tử lớn rồi không gả đi được sẽ như Vân Xuân, Vân Hoa, người trong nhà không ai ưa, nhất là mẹ các nàng vừa hoan hỉ đếm tiền khuê nữ kiếm được mang về, vừa mắng mỏ khuê nữ không kiếm được nhà chồng tốt.

Thứ xoa dịu vết thương của Vân Xuân, Vân Hoa luôn luôn là tiền.

Mới đầu Tiền Đa Đa tùy tiện ném cho vài đồng là sỉ nhục tùy thích, tuyệt đối không cãi lại, về sau biến thành xin bạc vụn, sau nữa thành đồng bạc, hạt vàng. Đến bây giờ Tiền Đa Đa sỉ nhục Vân Hoa, phải lấy một món trang sức đang dùng mới có thể làm nàng nguôi giận.

Quả nhiên Tiền Đa Đa bực tức lấy trong hộp trang sức viên bảo thạch nhỏ nhất ném cho Vân Hoa, Vân Hoa lập tức hớn hở chạy đi. Không lâu sau Vân Xuân đi vào đợi nghe chửi, Hà Thường Thị cũng lấp ló ngoài cửa sổ đang tính xem có nên vứt liêm sỉ đi để vào kiếm một viên bảo thạch hay không.

Tiền Đa Đa nửa bực mình nửa buồn cười, chỉ mặt Vân Xuân chửi mắng một hồi, thuận tiện giáo huấn cả Hà Thường thị, thế là không bao lâu sau ba người bị mắng cùng biến mất khỏi phòng ngủ.

Chắc là đi so bảo thạch với nhau rồi.

Tiền Đa Đa chửi mắng xong thì tinh thần có vẻ rất khoan khoái:” Chàng thích đứa bé Hạ Hầu Thuần đó lắm à?”

Vân Chiêu trầm tư đan hai tay sau gay dựa vào thành giường:” Ta biết ta không nên thu đệ tử, chỉ là sau khi gặp đứa bé này, trong lòng ta có cảm xúc kỳ lại, giống như trời cao đố kỵ hồng nhan, cũng đố kỵ anh tài, vì thế nên ta muốn bảo vệ nó.”

“ Chàng nên biết thân phận chàng khác người, đệ tử nhập thất cũng tương ứng với việc chàng có thêm một nhi tử, sau này sẽ gây ra hỗn loạn.”

“ Ta có lòng tin vào đệ tử và con chúng ta, ta không nuôi dạy ra thứ vong ân phụ nghĩa.”

Tiền Đa Đa thở dài:” Quan hệ nhân đinh trong nhà chúng ta đơn giản một chút thì hơn, thiếp không lo cho bọn nhỏ, chúng dám làm thì dám chịu, chỉ lo chàng thương tâm thôi.”

Vân Chiêu đưa tay kéo nàng vào lòng, hôn nhẹ một cái lên môi:” Yên tâm, ta có lòng tin, giống như tin thiên hạ này sẽ là vật trong tay ta vậy.”

Tiền Đa Đa mê nhất là khí khái anh hùng này của Vân Chiêu, rên một tiếng nhỏ, như rắn nước trườn lên người Vân Chiêu, hai mắt long lanh đầy nước.

Thế là đêm đó hai phu thê lần đầu bỏ rơi các con, sang gian phòng khác ... ngủ cho ngon......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK