Xem ra Bùi Trọng cũng hiểu được yếu quyết đóng cửa đánh chó rồi, Vân Chiêu bất ngờ hỏi: “ Ngươi rất thông minh, cứ ở lại bên trẫm có hơi thiệt, có muốn ra ngoài mở mang kiến thức không?”
Bùi Trọng thi lễ: “ Thần không nỡ rời bệ hạ.”
Vân Chiêu đưa chân đá hờ một phát: “ Nói mau lên, nếu không trẫm cho ngươi làm bình bút thái giám, tha hồ theo trẫm cả đời.”
“ Thần thấy tới Ninh Hạ phủ rất tốt ạ.”
“ Ồ nơi xa xôi gian khổ như thế, sao ngươi lại muốn tới?”
Bùi Trọng không che giấu tham vọng:” Vi thần muốn rèn luyện ở nơi đó, tương lai giúp bệ hạ chăn dân một phương.”
Vân Chiêu gật gù: “Có trí khí, vậy thì trước khi đi chọn cho trẫm một thư ký thay thế đi.”
“ Vi thần cho rằng Trương Tú rất thích hợp.”
“ Ai? Trương Tú ... Có phải là cái tên mà gặp trẫm nói năng chẳng lưu loát không?”
“ Vâng, chính là hắn ạ, nhưng kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn với con mắt khác, huống hồ bệ hạ còn chưa gặp hắn mấy năm, Trương Tú đã rèn luyện rất tốt.”
“ Ngươi tiến cử thì tất nhiên là trẫm tin tưởng, nếu đã thể an bài cho hắn đi.”
Bùi Trọng cảm kích thi lễ, hắn không ngờ mình tiến cử một người vào vị trí quan trọng như vậy mà bệ hạ chẳng hề suy nghĩ chút nào đã đồng ý.Đó là sự tin tưởng và khẳng định.
Mỗi một thư ký của bệ hạ rời chức đều tiến cử một thư ký tiếp theo, từ Từ Ngũ Tưởng tới Dương Hùng rồi Liễu Thành, sau đó là Bùi Trọng hắn, bệ hạ đều tín nhiệm.
Trước khi đi, Bùi Trọng muốn gặp Trương Tú nói chuyện, đừng để hỏng truyền thống tốt đẹp này.
Dưới tình huống thông thường, khi thư ký đã có tình toán của mình, Vân Chiêu sẽ lập tức đổi người khác.Đó là chiêu mà y học từ lãnh đạo cũ, tới đây mới có điều kiện áp dụng.
Lãnh đạo cũ của y là người rất ngay thẳng, không chấp nhận được sai trái, dù chỉ là nhỏ nhất.
Trong cuộc đời quan trường rất dài của ông đã thay không biết bao nhiêu thư ký, bọn họ đều được an bài tốt, nhiều năm sau khi lãnh đạo cũ của y đã nghỉ hưu, mọi người mới phát hiện, ảnh hưởng của ông vẫn còn kéo dài mãi.
Vì mỗi thư ký rời đi, ông đều dày công lo liệu chặng đường sau này, không khác gì lo cho con mình.
Cho nên dù lãnh đạo cũ nghỉ hưu rồi, cũng vẫn tôn trọng ông như người thầy cuộc đời mình.
Vân Chiêu là tên xui vẻo, y chính là thư ký cuối cùng của lãnh đạo cũ, khi lãnh đạo nghỉ hưu, biến thành ông già không tiền không thế, vẫn cứ an bài cho y một vị trí có tiền đồ quang vinh.
Con trai, con gái của lãnh đạo thì lại không được an bài đặc thù gì cả, họ là nhân viên không đáng chú ý ở cơ cấu chính phủ.
Thế rồi vài năm trôi qua, người con trai trở thành nhà đầu tư địa ốc lớn nhất bản địa, con gái thành doanh nhân bán lẻ có tiếng, Vân Chiêu mới nhận ra sự cao minh của lãnh đạo.
Chẳng cần giao dịch quyền tiền, chẳng có thủ đoạn phạm pháp gì, đơn giản vì người con trai luôn nhận được vụ làm ăn tốt, người con gái luôn có tin tức sớm.
Mỗi khi lễ tết, Vân Chiêu không quên tới nhà lãnh đạo hỏi thăm, lãnh đạo không bao giờ nhắc tới việc nhà, nhưng luôn thẳng thắn chỉ ra chỗ thiếu sót trong công tác của Vân Chiêu. Dù lãnh đạo đã nghỉ hưu, vẫn luôn quan tâm tới quá trình trưởng thành của hậu bối.
Những lúc như thế con trai con gái ông đều có mặt, ân cần chuẩn bị trà nước, hết sức khiêm nhường.
Lãnh đạo quan chức không lớn lắm, nhưng mà tạo ra được cả giang sơn của mình.Đó là cách làm phúc trạch trăm năm, đi xa hơn hẳn người ra sức o bế con mình.
Nhân tuyển thư ký của Vân Chiêu đều là nhân tài có hạng trong thư viện Ngọc Sơn.
Bọn họ không được chói mắt như những người có chữ "
quốc" trong tên, nhưng bọn họ vào thư ký giám, thành người được Vân Chiêu coi trọng nhất, sĩ đồ bằng phẳng hơn xa người khác.
Thế nào là môn sinh thiên tử, bọn họ chính là thế.
Giống như Vân Chiêu dự đoán, chấp hành mệnh lệnh của y một cách kiên quyết nhất luôn là ba người Từ Ngũ Tưởng, Dương Hùng, Liễu Thành.
Bây giờ thêm vào Bùi Trọng.
Trương Tú nỗ lực đứng thẳng người trước mặt Vân Chiêu, mặt cứng đờ, hắn đã vượt qua được sự khảo nghiệm của Giám sát bộ, Thanh lại ti, Thư ký giám, cuối cùng đối diện với Vân Chiêu.
Bốn năm trước lần đầu gặp Vân Chiêu, ngoại trừ hoảng loạn tới nói không ra lời thì biểu hiện có thể gọi là hoàn mỹ.
“ Làm thư ký của trẫm không phải chuyện dễ dàng đâu.” Vân Chiêu lạnh nhạt nói:
Trương Tú ưỡn ngực dõng dạc nói: “ Mỗi một thư ký của bệ hạ đều là tuấn kiệt, Trương Tú hi vọng dưới sự dẫn dắt của bệ hạ, có thể nối bước tiền nhân, không tụt lại phía sau.”
“ Bùi Trọng tiến cử ngươi, có nên trẫm mới cho ngươi cơ hội này.”
“ Bệ hạ, Trương Tú hi vọng bệ hạ vì thừa nhận Trương Tú, chứ không phải là Bùi Trọng mà để thần đảm nhiệm chức vị này.”
Hơi ngạo mạn, song tinh thần tiến thủ tốt, Vân Chiêu không phản cảm: “ Vậy xem biểu hiện của ngươi.”
Trương Tú vâng một tiếng, sau đó bắt đầu thực hiện chức trách.
Mỗi thư ký đều không giống nhau, Từ Ngũ Tưởng đa mưu túc trí, Dương Hùng thoáng đạt, Liễu Thành cẩn trọng, Bùi Trọng lớn gan mà tỉ mỉ.
Trương Tú có tài năng gì thì Vân Chiêu chưa rõ, nhưng mười năm trước đó, Vân Chiêu khá nhàn nhã.
Thiên hạ đã thái bình.
Cải cách ruộng đất ở đông nam diễn ra tưng bừng, tây nam đang nghỉ dưỡng sức, chỉ có hắc y nhân vẫn tiến hành tiễu phỉ một cách vững chắc đáng tin.
Kinh thành bắt đầu có ý kiến về việc hoàng đình Lam Điền không tới hoàng thành, đã có người tổ chức các hương lão thỉnh nguyện, hi vọng hoàng đế bệ hạ về kinh thành, để thiên hạ chính thức đại trị.Ý kiến của bách tính chẳng hề thúc đẩy thay đổi của chính phủ, trừ khi chính phủ tự phát động.
Vân Chiêu rõ ràng có ý thiết lập hoàng đình ở Trường An, khiến người Bắc Kinh lẫn Nam Kinh đều khó tiếp nhận.
Thiên hạ vừa ổn định, người hai nơi này chắc có tư cách, càng chẳng có tâm tư đề xuất mời hoàng đế tới đô thành.
Giờ thiên hạ đã sơ bộ ổn định, cách làm việc của hoàng đình Lam Điền được thừa nhận, ý kiến này liền nổi lên.
Dưới chân thiên tử sống dễ hơn, đồng thời tương đối công bằng hơn, thế nên nảy ra va chạm.
Thế nhưng ở chuyện này Vân Chiêu sớm có quy hoạch, hoàng đình Lam Điền sẽ có bốn đô thành, là Trường An, Nam Kinh, Bắc Kinh và Quảng Châu.
Nhiều đô thành rồi thì đô thành trước hay đô thành hiện giờ không trọng yếu.
Vân Chiêu muốn cân bằng sự phát triển của xã hội.
Không thể để phía nam giàu có quá mức, phía bắc, phía tây lại nghèo khó, phát triển mất cân bằng dễ dẫn tới kỳ thị địa phương, từ kỳ thị dẫn tới ghen ghét, sau đó xảy ra chuyện gì khó nói.
Xưa nay lực lượng vũ trang phương bắc luôn mạnh hơn phương nam, Trung Hoa mỗi lần trải qua rung chuyển, đều luôn là thống nhất thiên hạ từ phương bắc tới phương nam.Đương nhiên đó là khi mà tố chất thân thể chiếm ưu thế tuyệt đối, chiến mã, kỵ binh, giáp trụ giữ địa vị quan trọng, từ khi quân đội Đại Minh tiến vào thời đại toàn hỏa khí, đã ở trình độ nhất định xóa bỏ ảnh hưởng khác biệt về tố chất thân thể.
Vân Chiêu đang cân nhắc việc công bố đô thành thì thấy Trương Quốc Trụ vội vội vàng vàng đi vào đại thư phòng.
Tên này xưa nay luôn rất trầm ổn, giờ không biết vì lý do gì quên cả nhìn dưới chân, thế là vấp luôn cả vào ngưỡng cửa.
May là người luyện võ từ nhỏ, cho dù thân thể mất cân bằng cũng kịp đỡ lấy khung cửa trước khi ngã xuống, mượn đà xoay một vòng hỏa giải hết lực rồi đứng vững.Điều này làm Vân Chiêu rất thất vọng: “ Quỳ bái trẫm thì có mất cân thịt nào đâu, sao phải mạo hiểm thế?”
Trương Quốc Trụ không có tâm trạng để đùa, khẩn cấp nói: “ Chẳng lẽ bệ hạ chưa nhận được quân báo sao? Phản quân trong Thục đã hạ Mậu Châu, Uy Châu, Tùng Phan, bắt đi rất nhiều quan viên của chúng ta rồi.”
Danh Sách Chương: