Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Quốc Phượng ngẩn người, không hiểu sao Lý Định Quốc lại nói những lời như vậy, lực lượng hai bên không chênh lệch là bao, bọn họ còn là phe yếu thế hơn, cuộc chiến này rõ ràng không dễ dàng, song hắn nghe ra Lý Định Quốc có ý khác: “ Sao tướng quân lại nói thế?”

“ Nếu thành Lam Điền là thành trì bình thường, giữ người Mông Cổ cũng không sao, nhưng đây là cứ điểm mà người huyện Lam Điền cần phòng thủ trường kỳ, không thể lấy họ làm lực lượng chủ lực để giữ thành. Cho nên lần này tướng sĩ Mông Cổ nhất định tử thương thảm trọng, khi đó Vân Chiêu nhất định sẽ diễn một màn khóc lóc vô cùng đau đớn, ban thưởng vượt quá sự kỳ vọng của người Mông Cổ còn lại.”

“ Y giết một đám người Mông Cổ, còn muốn khiến đám khác khác càng thêm trung thành với mình. Giờ ta tin rồi, cứ như thế này, thiên hạ này sớm muộn cũng thuộc về y.” Lý Định Quốc tâm trạng rất phức tạp, Vân Chiêu cho hắn cơ hội theo đuổi binh nghiệp, có trận đánh để đời, nhưng tới lúc này hắn vẫn không muốn ở dưới trướng Vân Chiêu.

Bát vương gia cho dù có trăm ngàn thứ thua kém, nhưng lên chiến trường, thắng thua quyết định bởi bản lĩnh, bởi thực lực, chứ không bởi mưu ma chước quỷ, Lý Định Quốc cũng thích thế hơn, ảm đạm đánh giá:” Chúng ta tốt nhất là đánh trận này cho thật đẹp, nhận lấy phần thưởng phong phú rồi mau mau về nhà làm ruộng, xây nhà, cưới lão bà, sinh con, không hỏi tới quốc sự nữa, may ra được hưởng hết số trời. Nếu không số phận chúng ta sớm muộn cũng như đám n gười Mông Cổ kia mà thôi.”

Trương Quốc Phượng phủ nhận dứt khoát: “ Không thế nào, huyện tôn không phải loại người đó, lòng dạ huyện tôn rất rộng lớn.

Lý Định Quốc cười lạnh: “ Lòng dạ đế vương càng rộng lớn thì dã tâm cũng càng lớn, khi đó người khác trong mắt y chỉ chia làm hai loại, có giá trị lợi dụng hay không mà không. Thỏ chết, chó vào nồi, năm chữ này không phải chỉ dùng cho một quân vương nào đó đâu, mà dùng cho toàn bộ người mà ngươi cho là lòng dạ rộng lớn đấy.”

“ Bây giờ có thể y chưa phải, song một khi y lên làm đế vương, bất kể y có muốn hay không cũng sẽ làm theo đạo lý này, hùng tâm của y càng lớn, người khác chết càng thảm thôi.” Nói tới đó nhìn mặt Trương Quốc Phượng nhíu lại tỏ ý không thích, Lý Định Quốc phất tay:” Được, được, không nói nữa, nói ngươi không tin đâu, đợi mà xem. Hôm nay xem chừng Tề Tề Cách sẽ không tấn công chúng ta nữa, nhưng mai nhất định hắn sẽ dẫn thêm nhiều người Minh, giở lại trò cũ, vậy nên chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường, tránh lần nữa rơi vào thế bị động.”Điều này Trương Quốc Phượng đồng ý, tạm bỏ suy đoán vô căn cứ của hắn: “ Chiến mã, vũ khí, đạn dược, cơm sáng đều đã chuẩn bị rồi, mai giờ Mão tấn công, Tiền Thiểu Thiểu hẳn đợi trời sáng, chúng ta sẽ có hai khắc thời gian, có đủ đánh bại Tề Tề Cách không? Sẽ không vì chúng ta phát động tấn công trước mà làm hỏng kế hoạch của Tiền Thiểu Thiểu chứ?”

Lý Định Quốc nhổ một bãi nước bọt:” Nếu Tiền Thiểu Thiểu chỉ có chưa tới 1000 người như chúng ta, chúng ta tấn công trước nói không chừng sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn, nhưng bây giờ là cả vạn kỵ binh tập kích, bao nhiêu chiến mã như thế mà chạy cùng lúc khác nào địa long chuyển mình, còn che giấu cái rắm ấy.”

“ Ngươi nghĩ Tiền Thiểu Thiểu đã lợi hại tới mức nhổ hết được trạm canh ngầm của Kiến Nô sao, dù nhổ được bọn họ ít nhất còn phải phá tường bao nữa chứ. Nên yên tâm đi, chúng ta tấn công trước chỉ yểm hộ cho họ, không làm bại lộ đâu.”

Trương Quốc Phượng gật đầu:” Được, cứ vậy đi, ta an bài chi tiết chuyện quấy nhiễu tập kích đêm nay, còn ngươi nghỉ ngơi, mai xung trận.”

Lý Định Quốc nhắm mắt lại:” Mặc hai lớp giáp vào, trận này nguy hiểm đấy.”

Tiền Thiểu Thiểu không cưỡi ngựa, hắn nằm khểnh trên xe ngựa lót lớp lông thú dầy rất êm lưng, từ lúc xuất phát tới giờ mắt hắn chưa bao giờ rời đồng hồ cát.

Lần tiến quân này, tránh bị Kiến Nô phát hiện quá sớm, yêu cầu thời gian cực kỳ nghiêm ngặt.

Tốc độ hành quân không thể quá du kỵ Kiến Nô, vì tốc độ rút lui lúc trời tối phải giữ khoảng cách hợp lý.

Doanh thám báo của Kiến Nô nằm cách đại doanh của chúng những 20 dặm, đó là phạm vi cảnh giới xa nhất của chúng.

Kỵ binh Kiến Nô thừa lúc đêm đen hành quân cách thám báo Kiến Nô năm dặm, sau đó sẽ tuyển ra 100 người kỹ thuật kỵ xạ tốt nhất lén lút lẻn vào doanh thám báo phụ trách ám sát, ngăn cản Kiến Nô đốt lửa cảnh báo đại doanh.Đương nhiên đó là trạng thái lý tưởng, còn thành hay không thì chỉ trời mới biết, dù Nhạc Thác, Đỗ Độ có phát giác trước thì hành động vẫn phải triển khai thôi.Đến khu vực chờ đợi, hơn vạn kỵ binh đồng loạt xuống ngựa, cho chiến mã ăn, bản thân cũng uống chút nước chợp mắt.

Bao nhiêu người tụ tập như thế, dù là tiếng tiếng ngựa phì mũi cũng truyền đi rất xa.

Người trên vạn là vô bờ vô bến, thêm vào gần hai vạn thớt chiến mã, trong đêm trời đầy sao đó, tựa một cái đài cao nhô lên khỏi mặt đất.

Tiền Thiểu Thiểu khen ngợi:” Có thể thấy mấy năm qua ngươi bỏ không ít công sức lên người những kỵ binh này.”

Ba Đặc Nhĩ giọng khàn khàn đặc trưng cung kính nói:” Đều do chủ nhân an bài.”

“ Chúc mừng ngươi, chỉ cần trận này chiến thắng, ta sẽ thực hiện lời hứa, ngươi muốn mục trường nào, ta sẽ chuẩn bị cho.”

“ Âm Sơn ạ.”

“ Ồ, Âm Sơn, ngươi chọn chỗ tốt đấy, sao, giờ đã muốn dưỡng lão rồi à?” Tiền Thiểu Thiểu gật gù, giọng điệu hết sức tự nhiên, chẳng ai nhận ra được hắn muốn giết người:

“ Người Mông Cổ như hùng ưng, không thể dừng lại, dừng lại là chết. Thuộc hạ muốn nuôi gia súc thật béo, sau đó đi về phương bắc, tới mạc bắc xem sao, nghe nói nơi đó có một cái hồ nước rất lớn, gọi là Bắc Hải.” Ba Đặc Nhĩ tựa hồ chẳng hề lo lắng gì về trận chiến phía trước, mấy năm qua, giết chóc liên miên mang về cho hắn tự tin lớn:

Tiền Thiểu Thiểu thở dài:” Ngươi nhầm rồi, nghe nói Bắc Hải đã bị Chuẩn Cách Nhĩ bộ chiếm lĩnh, ngươi muốn tới đó phải đánh trận.”

“ Chủ nhân, vì thế sau trận đánh này, thuộc hạ muốn được thưởng hai thứ.” Ba Đặc Nhĩ chỉ súng ngắn và thủ lôi trong xe của Tiền Thiểu Thiểu:” Thuộc hạ muốn hai thứ này, nhiều như sao trên trời vậy.”

Tiền Thiểu Thiểu trầm tư:” Mười vạn cân thuốc súng, năm vạn cân đạn pháo, 500 khẩu súng, một vạn thủ lôi, được chưa?”

Ba Đặc Nhĩ mừng rỡ, bò tới hôn giày Tiền Thiểu Thiểu, đứng thẳng người sừng sững như ngọn núi, tỏa khí tế ngùn ngụt:” Thuộc hạ sẽ dẫn hùng ưng Mông Cổ đạp nát doanh trại của Nhạc Thác, mang về công huân lớn nhất cho chủ nhân, chủ nhân, chỉ cần ngài muốn, Ba Đặc Nhĩ sẽ có mặt, cung tên ngài bay tới đâu, Ba Đặc Nhĩ đánh tới đó, bất kể kẻ địch là ai.”

Tiền Thiểu Thiểu nhìn đồng hồ cát trên bàn, nói:” Đi đi, thời gian tới rồi, bất kể ngươi muốn gì, đánh bại Mãn Thanh mới có tương lai.”

Ba Đặc Nhĩ nhảy lên chiến mã, nhìn chân trời đã ửng sắc bạc, phóng ngựa về phía trước đội ngũ, liên tục ra lệnh chỉ huy, dũng sĩ Mông Cổ đang nghỉ ngơi lên ngựa nhanh như chớp, đại đội kỵ binh đi về phía mặt trời, vô cùng hùng tráng.

Từ Ngũ Tưởng bình đạm nói:” Hắn sẽ chiến tử anh dũng như hùng ưng Mông Cổ, vấn đề là sau khi hắn chết, ngươi có khống chế được quân đội không, một đội quân không có chủ soái sẽ rất dễ chiến bại.”

Tiền Thiểu Thiểu cười:” Xưa nay hắn không phải là thủ lĩnh của đội quân này.”

“ Để chắc chắn, ta sẽ khiến hắn chết vào thời khắc chiến thắng tới, bị mũi tên cuối cùng của Kiến Nô giết chết.” Từ Ngũ Tương không để bất kỳ rủi ro nào phá hỏng lý tưởng của mình:

Tiền Thiểu Thiểu gật gù: “ Đó đúng là kiểu chết của anh hùng đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK