Tiếng chuông báo giờ cơm của thư viện Ngọc Sơn đã vang lên, Lý Định Quốc lười nhác đứng dậy, lợn rừng mẹ cũng đứng lên, đàn lợn con nhảy ào ào khỏi tảng đá, có con lăn lông lốc làm Lý Định Quốc phải vội vàng giữ lại, sau đó cả đoàn đi qua cổng thành Ngọc Sơn, cùng tới thư viện Ngọc Sơn.
Thư viện tựa hồ lúc nào cũng đang xây dựng, hôm nay thêm cái này, mai thêm cái khác, tường thư viện bao trọn nửa Ngọc Sơn rồi, gần đây đang chở pha lê lên, nghe nói định dùng pha lê xây nhà chỉ để trồng cây, độ xa xỉ làm người ta líu lưỡi.
Cái đoàn người lợn này về thư viện không phải vì cái đó, mà đều vì cái ăn.
Lợn rừng mẹ dẫn theo đàn con hết sức tự nhiên đi về phía bếp, chẳng biết từ khi nào nó đã luyện thành thói quen cứ nghe thấy tiếng chuông báo của thư viện là chạy tới ăn, khẩu phần của nó thì không cần nói rồi, được Vân Chiêu chi trả, kể cả không phải Vân Chiêu thì huyện Lam Điền này khối người muốn nuôi con lợn được coi là phúc tinh của huyện này.
Lý Định Quốc thì thong thả tới nhà ăn cực lớn nằm ở giữa khu học đường và túc xá.
Vì từ núi trọc tới Ngọc Sơn bị ngăn cách bởi tường thành, đi đường vòng rất tốn thời gian, lúc này người ở trong nhà ăn không còn nhiều nữa, Lý Định Quốc đi tới giá lấy khay gỗ, đặt bát gỗ đĩa gỗ lên khay, cùng với cả một cái thìa gỗ, đôi đũa rồi đi tới cái cửa sổ.
Tới muộn quá, những món ngon đều chỉ còn lại nước, khoai tây xào sợi là gần như không ai đụng vào.Đã ăn loại cơm này thành kinh nghiệm rồi, Lý Định Quốc không chút do dự lấy một bát cơm kê lớn, lại bảo trù nương béo tóc hạt dẻ mang phong tình dị quốc rưới nước thịt lên bát cơm, còn khoai tây xào chất cao như núi.
Trù nương béo cứ lợi dụng đưa cơm đưa thức ăn để vuốt tay hắn, khi hắn bê khay thức ăn về chỗ, còn nhận lấy bát canh trứng mà trù nương béo đuổi theo đưa cho.
Cám ơn trù nương béo xong, Lý Định Quốc hit hít, dùng thìa gỗ khoét một thìa cơm lớn, cơm kê rưới dẫm nước thịt ngon đừng hỏi, thêm ít khoai tây thái sợi xào với cà chua, hắn tiến vào giai đoạn ăn uống say đắm nhất.
Không biết vì sao, đám nữ đồng song mọi khi thích sán tới bên cạnh hắn lần này ai nấy tránh thật xa.
Lại còn thì thầm bàn tán với nhau.
Lý Định Quốc xưa nay khi ăn cơm luôn lục thân bất nhận, hắn ăn cơm là đạt tới cảnh giới thiền định, chuyện lớn nhỏ xung quanh đều không để ý.
Tới khi Trương Quốc Phượng tới, đặt vào bát của hắn một quả trứng gà bóc vỏ, Lý Định Quốc mới ngẩng đầu lên: “ Vì sao ngươi lại có trứng gà?”
Trương Quốc Phượng cười:” Ngươi bán được hai vạn lượng, còn bà nó ta thành đồ tặng kèm, nên kiếm hai quả trứng gà khao thưởng bản thân không được à?”
Lý Định Quốc gật đầu, cắn nửa quả trứng:” Ta thấy mình cũng đáng giá lắm.”
“ Bát đại vương nếu không tiếp nhận chiêu an thì ngươi trị giá 10 vạn lượng, nhưng Bát đại vương nhận chiêu an rồi, giá của ngươi giảm mạnh, đáng lẽ để sửa chữa quan hệ với huyện Lam Điền, hai ta còn được tặng miễn phí kia. Nếu Vân Chiêu không bỏ ra 2 vạn lượng mua đứt tình nghĩa giữa ngươi và Bát đại vương thì chúng ta thành 0 đồng rồi, ngươi có gì mà không hài lòng chứ?”
“ Nhưng mà ta thấy trong lòng khó chịu lắm.”
Trương Quốc Phượng cảm giác khác hẳn: “ Còn ta cảm giác như thoát khỏi hang sâu, thấy được ánh mặt trời.”
Lý Định Quốc nhìn khay thức ăn đầy ắp lẩm bẩm: “ Nếu nửa năm trước thì đây là nơi tốt nhất.”
Trương Quốc Phượng sửa lời hắn: “ Hiện cũng vẫn là nơi tốt nhất mà.”
Lý Định Quốc xúc thêm một thìa cơm lớn cho vào mồm, giờ nghĩ lại thì thấy tên Hoàng Ngọc đó nhiều điểm bất thường, có những lời người khác không nói ra được, cũng không thể nói: “ Ta nghĩ cái tên Hoàng Ngọc kia chính là Vân Chiêu đấy.”
“ Hẳn là thế rồi. “ Trương Quốc Phượng không thấy bất ngờ: “ Thì ngươi cứ đi gặp Vân Chiêu là được rồi, trong lòng mọi người đều đã rõ, không có lý gì không nói rõ ràng được, tránh nhau làm gì?”
“ Đợi thêm một chút nữa đi, ta phải làm rõ cái huyện Lam Điền này rồi hẵng nói.”
“ Còn có cái gì chưa rõ nữa? Còn nơi nào ở đây mà chúng ta chưa đi, còn món ngon nào mà chưa ăn nữa, không có gì giả dối hết, cuộc sống ở nơi này là thật, khay thức ăn của ngươi là minh chứng, trên đời này cái gì cũng giả được, lương thực thì tuyệt đối không thể làm giả.”
Lý Định Quốc đặt thìa xuống, giọng hậm hực:” Ta bị bán đi với giá hai vạn lượng, lần này ta phải làm cho rõ nơi này có đáng để ta bán mạng không, có đáng để sau này dù bị người ta bán đi lần nữa vẫn cam lòng hay không?”
Trương Quốc Phượng dặn dò:” Nhớ, sau này tìm Vân Chiêu nói chuyện thì nhất định phải yêu cầu ta làm phó tướng cho ngươi đấy.”
“ Tất nhiên rồi, chúng ta là huynh đệ sinh tử mà.”
Nói xong hai người cùng im lặng, chẳng ai có hứng thú muốn nói chuyện.
Lý Định Quốc ăn hết món khoai tây xào, cẩn thận xếp bát đĩa đùa thìa vào khay, đẩy tới phía trước, nhìn đám nữ đồng song, hạ thấp giọng xuống:” Kỳ thực ta rất thích bọn họ vây quanh ta ríu rít không ngừng, vì sao hôm nay lại không làm thế? Chẳng lẽ trên người ta có mùi?”
Trương Quốc Phượng ra hiệu cho hắn ghé tới gần mình, thì thầm: “ Có tin đồn ngươi không thích nữ nhân, chỉ thích lợn cái.”
“ Cái g ..? “ Lý Định Quốc vừa thốt lên một nửa thì hiểu ra: “ Hôm nay ta gặp một con lợn mẹ, còn nói chuyện với nó, xem nó cho con bú.:
“ Ngươi nhìn nhầm chỗ rồi, người ta ai cũng thích tới đình bia đá xem nữ tử Tây Dương cổ áo rất rộng ngày ngày lau bia đá, ngươi lại thích nhìn lợn mẹ cho con bú, phải nói là khẩu vị khá đấy.”
“ Vì sao?”
Trương Quốc Phượng nhanh chóng ném nửa quả trứng gà vào miệng:” Nghe nói Vân Chiêu cũng có thói quen này, hơn nữa từ nhỏ đã có, từ điểm này mà xét, hai người các ngươi rất giống nhau.”
Lý Định Quốc càng không hiểu:” Ta nhìn lợn mẹ cho con bú liền nghĩ tới mẹ ta, ta đoán, khi còn nhỏ có lẽ ta cũng tham lam giống đám lợn con ấy, Vân Chiêu sinh ra trong nhà phú quý, chẳng thiếu thốn gì, chắc không giống ta đâu.”
Trương Quốc Phượng nhe răng cười:” Ai biết y nghĩ gì, đó là sở thích quái đản của các ngươi, ta mà nhìn cảnh lợn mẹ cho con bú sẽ chẳng nghĩ gì hết, mà cũng chẳng xem.”
Lý Định Quốc trầm ngâm, bỗng nhiên đấm bàn một cái:” Ta nghĩ Vân Chiêu không phải kẻ xấu.”
“ Hả?” Trương Quốc Trụ không theo kịp cách suy nghĩ của Lý Định Quốc: “ Vì sao, vì y thích nhìn lợn mẹ cho con bú à?”
“ Cái lý thì ta không nói ra được, tới ngày nào đó ngươi thích nhìn lợn mẹ chăm lợn con, cừu mẹ bảo vệ lợn con, ngựa mẹ dắt ngựa con chạy theo mình, trâu già dạy nghé non kéo cày, ngươi sẽ hiểu câu nói này của ta.” Lý Định Quốc lúc đó trong lòng tràn ngập lửa giận, hắn thấy bị xúc phạm, bị phản bội, muốn giết người, nhưng khi nhìn thấy cảnh lợn mẹ cho con bú, hắn không còn sát khí nữa, còn nghĩ tới mẹ mình, đó là lần đầu sau bao năm chỉ biết chém giết hắn nghĩ tới cha mẹ:” Nói thật, nhìn lợn mẹ cho con bú, cảm giác tốt lắm.”
Trương Quốc Trụ thì nhìn Lý Định Quốc đầy hoang mang, cảm giác mình không nhận ra hắn nữa rồi, xưa nay Lý Định Quốc là người ân oán sòng phẳng, có ân báo ân, có thù phải trả, trực tiếp rõ ràng, giờ thì hắn thêm vào thứ gì đó như sương mù bao phủ.
Nhưng Trương Định Quốc khẳng định, đây chắc chắn là thứ tốt.
Danh Sách Chương: