Vân Chiêu không muốn thành Vương Mãng, Đổng Trác, Tào Tháo ...
Bởi vì những người này bất kể lúc đầu làm tốt bao nhiêu đều khó tránh khỏi thành trò cười thiên cổ.
Muốn làm hoàng đế đâu phải chuyện hổ thẹn.
Nhất là Vân Chiêu thấy mình làm hoàng đế tốt hơn bất kỳ người Đại Minh nào làm hoàng đế, y không thấy chuyện này cần phải dùng lễ nghi hoa lệ nào trang trí thêm cả.
Nếu ngay cả cái khí phách không phải ta thì còn ai mà cũng không có còn làm hoàng đế cái gì nữa?
Người có thể làm hoàng đế khai quốc, ai không phải hạng gan lớn chùm trời.
Nếu như đã mở đại hội đại biểu Lam Điền, vậy thì phải kiên định đi theo chế độ này, nếu như đi con đường "
hoàng bào gia thân", vậy thì khác gì những vương triều cũ.
Nếu Vân Chiêu thực sự muốn làm một người tốt thì đừng dính vào vi rút quyền lực, một khi nhiễm phải nó, người tốt đến mấy cũng thành dã thú quyền lực khủng bố.
Bất kể là hiện giờ hay trước kia, Vân Chiêu đều chỉ là người mon men bên mép bờ quyền lực.
Qua con mắt của mình, y nhận ra quyền lực và hai chữ người tốt vốn trái nghĩa nhau.
Trước khi vào Đồng Quan, Vân Chiêu đốt một đống lửa lớn ở Hoàng Hà.
Cúi rất nhiều, lửa bốc lên rất cao, nước Hoàng Hà đục ngầu vào mùa thu bị ánh lửa chiếu thành màu hoàng kim, ánh lên khải giáp của Vân Chiêu cũng thành màu hoàng kim.
Vân Chiêu ngồi xuống bãi cát mềm, gọi Vân Dương với Hàn Lăng Sơn đuổi theo từ Lạc Dương, nhưng đứng xa xa không dám lại gần:” Ngồi xuống đây, ta không ăn thịt các ngươi.”
Vân Dương ngồi xuống bên đống lửa, trong người hắn như luôn luôn có khoai lang, vùi mấy củ vào đống lửa, đến khi chín rồi bới ra chia Vân Chiêu một củ:” Ta thực sự cho rằng đây là chuyện tốt.”
Vân Chiêu thấy mặt Vân Dương có vẻ sợ hãi, mềm lòng nhận lấy củ khoai lang:” Sau này nếu có chuyện gì không chắc thì trực tiếp hỏi ta.”
Hàn Lăng Sơn cũng học Vân Dương, lấy một củ khoai đưa Vân Chiêu:” Có thể không lên ngôi, có điều chế độ quan lại Lam Điền đúng là tới lúc không thể không sửa rồi.”
Vân Chiêu cũng nhận lấy củ khoai lang của Hàn Lăng Sơn, hai tay cầm hai củ khoai nóng:” Mật điệp ti không được phép có việc che dấu ta, biến ta thành kẻ mù điếc, gần đây bệnh nghi ngờ của ta nặng lắm, hơn nữa không chữa được đâu.”
Hàn Lăng Sơn gật đầu:” Đây là lần cuối cùng ạ.”
Vân Chiêu không bóc vỏ, cứ thế cắn khoai lang ăn, càng ăn càng thấy bi thương, thấy mình là hoàng đế dễ bị dỗ nhất trên đời này. Chỉ hai củ khoai lang thôi mà đã tha cho người ta cái tội đáng phải bị chặt đầu.
“ Lần sau còn xuất hiện loại chuyện này, ta sẽ chém đầu tất cả các ngươi.”Ở Lạc Dương, Vân Chiêu lửa giận ngút trời, đống lửa cực lớn kia đại biểu cho điều đó, tới Đồng Quan, có lẽ vì ngày càng gần nhà rồi, bất an trong lòng y dần lắng lại, lửa giận cũng tiêu tan.Đây là một chuyện rất bất đắc dĩ, Vân Chiêu chẳng thể xử phạt đám người Từ Nguyên Thọ, y cũng không tin những người đó có ác ý ... Nhưng y thấy bất an, thậm chí mơ hò có chút cảm giác bị phản bội.Đây là thay đổi tâm lý vô cùng kỳ diệu ... Vân Chiêu không muốn làm cô gia quả nhân, nhưng loại tâm thái này bức bách y không ngừng tiến về phía cô gia quả nhân.Đứa bé năm xưa đội mũ đầu hổ trò chuyện với lợn rừng không bao giờ quay lại nữa.Đám bạn nhỏ năm xưa cùng cời truồng nghịch nước bên suối, cùng trốn nhà vào Tần Lĩnh thám hiếm không quay lại nữa.
Những thiếu niên năm xưa dưới ánh trăng khảng khái hô hào lý tướng, coi khinh vạn hộ hầu cũng không quay lại nữa.
Tạm biệt tuổi thơ của ta ... Tạm biệt thời thiếu niên của ta ... Tạm biệt Vân Chiêu duy mỹ ... Tạm biệt ... những năm tháng đơn thuần ....
Nước sông Hoàng Hà nghẹn ngào cuồn cuộn chảy đi, nó là vĩnh hằng, nhưng nó cũng vô tình, đem tất cả mọi thứ đi theo, cuối cùng ra tới biển lớn, lắng đọng ở đó, tích góp, cuối cùng sinh ra đại lục mới.
Thế giới được sinh ra như vậy đấy, cái cũ không đi, cái mới không thể hình thành.
Khi Vân Chiêu bước chân vào mảnh đất Lam Điền, chút không vui cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, có vô số người đứng ở hai bênh đường, chào đón huyện tôn của họ tuần thị quay về.
Mặt dù mặt mũi họ hơi xấu xí một chút, răng bọn họ hơi đen một chút, không sao cả, nụ cười của bọn họ hết sức thuần túy.
Thuyền nương chèo thuyền cạn già một chút cũng không sao, đứa bé đầu to ngã cũng không sao, rồng củi bị gãy một đoạn cũng không sao, vì tấm lòng của bọn họ hết sức chân thành.
“ Huyện tôn, đừng rời nhà đi nữa, ngoài kia không tốt.” Đó là vị hương lão hưởng lợi rất nhiều từ Vân thị, cho nên lời nói vô cùng tha thiết:
“ Người xem, dọc đường ăn gió nằm sương, huyện tôn đen đi rồi.”
“ Huyện tôn, nho ở nhà đã chín rồi, lão hán chuyên môn để lại một cây cho người, giờ sẽ mang tới nhà.”
“ Huyện tôn, nghe nói người sắp làm hoàng đế phải không, phải làm lâu rồi mới đúng, ngày nào người làm hoàng đế, lão hán tới chỗ phu nhân xin chén rượu uống.”
Vân Chiêu bốc một nắm tảo đỏ từ cái sọt trên đầu một phụ nhân, cất ở túi kín trong người. Năm xưa Tiền Đa Đa làm cho y hai cái túi áo trước bụng để đồ ăn vặt, về sau không tiện nên nàng làm túi ở bên trong, Vân Chiêu vừa ăn táo vừa nói với Vân Dương: “ Đây mới là người của ta.”
Vân Dương u oán nói: “ Ta luôn là người của ngươi mà.”
“ Ngươi là tên phản đồ.”
“ Lúc ở bên Hoàng Hà ngươi đã nói là không truy cứu chuyện cũ nữa mà.”
“ Đó là ta nói với người khác thôi, với ngươi, ta sẽ nhớ cả đời, sau này chỉ cần mỗi lần nhớ tới mà ta thấy khó chịu ta sẽ xử lý ngươi.”
“ Vì sao?”
“ Vì ngươi họ Vân.”
Vó ngựa của Vân Chiêu cuối cùng cũng phải dừng lại, phía trước có hơn trăm vũ cơ đang múa cùng lá rụng trong gió thu, làm y không thể không dừng.
Chu Tồn Cực cười toét cả miệng đi tới trước mặt Vân Chiêu, chỉ những nữ tử búi tóc cung đình cao, người mặc váy lụa đủ màu: “ Huyện tôn thấy thế nào?”
Vân Chiêu không rảnh để ý tới Chu Tồn Cực, mỹ nhân trước mặt tuổi mới đôi tám, xinh tươi mơn mởn, bị y nhìn che mặt xấu hổ, thân thể mạn diệu vẫn xoay theo điệu múa làm người ta tơ tưởng không thôi: “ Đều là cho ta à?”
Chu Tồn Cực tới gần nói bằng giọng ám muội: “ Chỉ cần huyện tôn muốn.”
Phùng Anh ủy khuất cúi đầu, xảy ra chuyện kia, nàng không dám đường hoàng lên tiếng như trước nữa.
Vân Chiêu nhìn thiếu nữ chép miệng: “ Thôi, hai lão bà cũng là nhiều rồi.”
Câu này nói ra làm Phùng Anh trào nước mắt.
Vân Chiêu thở dài quay đầu đưa nàng chiếc khăn tay: “ Ta không trách nàng.”
“ Là thiếp sai, thiếp đáng bị thế.”Đúng lúc này một nữ tử như tinh linh màu đỏ rực lướt, tựa như nước chảy mây trôi xuyên qua những mỹ nhân cung trang xinh đẹp kia, bím tóc dài đen nhảy nảy trên bờ mông đầy đặn của nàng thu hút cực kỳ.
Chỉ là vừa mở mồm ra một cái đã phá hỏng hết bầu không khí.
Gió đông như giục ai ngoài songTuyết hoa như mang tin chờ mongTrong tuyết hoa mưa gió lạnh lùngMà chim sánh đôi bay cùng.
Vân Chiêu suýt nữa buột miệng chửi, đây là thời điểm diễn Bạch Mao Nữ à?
Chu Tồn Cực hí hửng khoe:” Huyện tôn thấy sao ạ, Khấu Bạch Môn vốn vóc người đầy đặn, dáng lại cao, tuy sinh ra ở vùng Giang Nam, lại có phong vận của mỹ nhân phương bắc, ca vũ kịch Bạch Mao Nữ do chính nàng biểu diễn giờ có thể coi là quán tuyệt thiên hạ.”
“ Người xem không ai không rơi nước mắt vì cảnh ngộ bi thảm của Hỉ Nhi, hận không thể ăn sống nuốt tươi Hoàng Thế Nhân và Mục Nhân Trí. Đến nổi giờ hai người đóng vai hai nhân vật này không còn dám ra ngoài nữa, đã bị đánh đập mấy lần rồi.”
Vân Chiêu cúi đầu xuống nhìn Chu Tồn Cực: “ Kỳ thực ngươi chính là Hoàng Thế Nhân, quản gia của ngươi là Mục Nhân Trí, nói ra bao năm qua ngươi họa hại khuê nữ nhà lành còn ít à?”
Chu Tồn Cực sợ hãi vô cùng, ai dám dính dáng tới hai cái tên đó chứ, vội kêu: “ Oan quá huyện tôn, hạ quan thường ngày không dám ra khỏi Tần vương phủ một bước, cơ hội đâu ra để đoạt khuê nữ nhà người ta.”Ánh mắt Vân Chiêu bị thân hình sinh động của Khấu Bạch Môn thu hút, thoáng thất thần, đáng tiếc, nếu y chỉ là thiếu gia một đại hộ, năm thê bảy thiếp có là gì, trong nhà đánh cãi nhau một chút coi như cũng đỡ buồn, nhưng bây giờ y đủ phiền toái rồi, chả dại rước thêm, đành cô phụ mỹ nhân vậy, ho một tiếng khôi phục vẻ uy nghiêm: “ Có thì sửa, không có thể tiếp tục phát huy.”
Danh Sách Chương: