Vân Chiêu không từ chối, cầm chén lên cụng với Hồng Thừa Trù một cái, ngửa cổ uống cạn:” Tửu lượng của tiểu tử kém lắm, ngài có gì mau nói đi, nếu không lát nữa tiểu tử say ngủ mất.”
Hồng Thừa Trù liên tiếp uống ba chén rượu, lúc này phả ra một hơi:” Từ sau khi Dương Hạo binh bại ở Liêu Đông, trong số những người được triều đình phái đi kinh lược Liêu Đông, theo ta quan sát, đều là phường giá áo túi cơm hết.”
“ Khi Dương Hạo làm tuần phủ Liêu Đông đã đốc thúc chế tạo binh khí, tu sửa thành bảo, điều binh khiển tướng bóp chết chỗ hiểm yếu, cứu viện lẫn nhau, còn đích thân tuần thị Thẩm Dương, Phủ Thuận, tìm hiểu tình thế, vỗ về lòng dân.”
“ Tuy bị bại ở Liêu Dương, nhưng đó là do Vương Hóa Trinh chạy trước, không tính là sai.”
Vân Chiêu gãi đầu:” Tiểu tử không hiểu những chuyện này, chẳng biết nói thế nào.”
Hồng Thừa Trù có vẻ chẳng bận tâm tới đánh giá của Vân Chiêu, cũng chẳng mong đợi câu trả lời nào từ Vân Chiêu, cứ nói:” Tôn Thừa Tông năm Thiên Khải làm đông sư Liêu Đông bốn năm, trước sau xây dựng chín tòa thành lớn, 45 tòa bảo lũy, chiêu mộ 10 vạn binh mã, xây dựng hai hỏa khí doanh, tám tiền phong doanh, năm thủy doanh, chế tạo giáp trụ, khí giới quân dục, pháo đá tới mấy trăm vạn trang bị quân dụng.”
“ Còn mở rộng biên cương 400 dặm, truân điển 5000 mẫu, mỗi năm thu nhập 15 vạn gánh quân lương.”
“ Ngươi nói xem làm những chuyện đó có tính là công tích không?”
Vân Chiêu gật đầu:” Hiếm có!”
Hồng Thừa Trù rót đầy hai chén rượu cầm lên:” Ta cũng nghĩ thế.”
Lần này Vân Chiêu chỉ nhấp môi.
“ Còn Viên Sùng Hoán à, bản lĩnh có, năm xưa liên tục giành hai trận đại thắng Ninh Viễn, Liêu Viễn, khi đó làm đám bọn ta trong lòng kích động, mở rộng tầm mắt. Về sau, về sau ... Thôi đi, thật thật giả giả ai mà phân biệt được.” Hồng Thừa Trù quệt rượu bên mép:” Ba người kể trên có ai không phải là nhân kiệt một đời, tiếc rằng toàn bộ chôn vùi ở mảnh đất Liêu Đông.”
Vân Chiêu nhắc:” Đại nhân, Tôn Thừa Tông Tôn đại nhân đang áp sát Đại Lăng Hà, sao ngài lại nói là người ta chôn vùi ở Liêu Đông?”
“ Không sai, không sai đâu, tháng bảy năm nay vì các phòng tuyến Đại Lăng Hà, Hữu Truân, Ninh Cẩm bị hủy trước đó, Tôn Thừa Tông phải người xây dựng lại.”
“ Tháng 8, Hoàng Thai Cát đột nhiên vây công, Tôn Thừa Tông chạy tới Cẩm Châu, phái Ngô Tương, Tống Vĩ Tiền tới cứu viện, đáng tiếc cả hai đều bị Hoàng Thai Cát đánh bại .... Chỉ còn lại Tổ Đại Thọ cô quân phòng ngự Đại Lăng Hà.”
“ Nay Hoàng Thai Cát đã vây thành hai tháng có dư, quân ông ta không có mấy lương thảo, dù ăn chiến mã, ăn thịt người cũng chẳng cầm cự được bao lâu. Không quá tháng 10, Tổ Đại Thọ ắt hàng Kiến Nô ...” Hồng Thừa Trù nói rồi lại uống một chén rượu, uống xong không biết cơn giận ở đâu ra đập mạnh chén xuống đất vỡ tan tành, cầm bầu rượu tu ừng ực:
Vân Chiêu đợi Hồng Thừa Trù uống rượu xong, đẩy đĩa thịt viên tới:” Chúng ta đánh cược đi.”
Hồng Thừa Trù nhướng đôi mắt đã đã hơi đỏ lên nhìn Vân Chiêu:” Ngươi muốn cược cái gì?”
“ Cược Tổ Đại Thọ dù đầu hàng cũng là trá hàng thôi.”
“ Hử? Lợn rừng con lại giở trò yêu ma quỷ quái gì thế, ngươi đã bao giờ gặp Tổ Đại Thọ đâu, sao biết con người ông ta thế nào mà dám nói như thế?”
Vân Chiêu lúc lắc ngón tay:” Đây là khác biệt, ngài từ tiểu dân từng bước đi lên vị trí như hôm nay, không thể hiểu được tâm thái của thổ hào địa phương như bọn tiểu tử, chỉ cần biết ông ta là thổ hào thì ắt sẽ trá hàng.”
“ Hử, thế là sao?”
“ Đó là bí mật của thổ hào, không thể nói cho ngài biết, ngài chỉ cần biết rằng, một khi sào huyệt Cẩm Châu của Tổ Đại Thọ chưa mất, ông ta có hàng thì cũng chỉ là trá hàng thôi.”
“ Cược gì? “ Hồng Thừa Trù là người sảng khoái, không dây dưa mà trực tiếp muốn biết đánh cược cái gì:
“ Lần sau ngài cướp lương thực trong tay Hoàng Vĩnh Phát, tiểu tử muốn một nửa. “ Vân Chiêu cười khoe hàm răng trắng đều đặn, rất ngây thơ:
“ Ngươi thua thì sao?”
“ Cho ngài 10 vạn cân khoai lang làm quân lương.”
Hồng Thừa Trù đưa một tay ra vỗ tay lập giao ước với Vân Chiêu, phả ra một hơi rượu: “ Hi vọng là ngươi thắng.”
Nói rồi vẫy thân tướng đỡ mình rời đại trạch Vân thị lên xe ngựa đi về phía tịch dương.
Vân Chiêu nhìn xe ngựa của Hồng Thừa Trù đi xa, khẽ thở dài lẩm bẩm:” Cố cầm cự, đừng sụp đổ đấy, ông phải cầm cự tới khi ta lớn lên.”
Khi Vân Chiêu quay về thư phòng thì Vân Mãnh đang sốt ruột đi qua đi lại, vừa thấy y liền nói ngay:” Hoàng Vĩnh Phát muốn ba vạn gánh lương thực, chúng ta không có, có cần từ chối hắn không?”
Vân Chiêu lắc đầu:” Không cần từ chối, nói với hắn, huyện Thương Nam có chút tích góp, hẳn là đủ 3 vạn gánh lương thực, có thể bán cho hắn, nhưng nói với hắn rằng đây là khẩu lương của bách tính huyện Thương Nam, chúng ta lấy mạng ra giúp hắn, vì thế giá tăng lên 8 thành.”
Vân Mãnh dứt khoát nói:” Chúng ta không được cướp khẩu lương của bách tính.”
“ Không có, cháu vừa kiếm được ở chỗ Hồng Thừa Trù ba vạn đảm lương, nhưng số lương thực này không thể bán cho Hoàng Vĩnh Phát, cho nên phải lấy từ tay bách tính Thương Nam.” Vân Chiêu xua tay giải thích:
“ Hồng Thừa Trù thì lấy đâu ra lương thực cơ chứ?” Vân Mãnh nói một nửa thì nhảy dựng lên: “ Cháu nói là ...”
“ Cháu nói gì đâu.” Vân Chiêu đáp tỉnh bơ:
Vân Mãnh thấy hai chân nhũn đi, may mà có Tiền Thiểu Thiểu phản ứng nhanh đẩy ghế ngay dưới mông hắn không thì ngã dập mông, chỉ là vừa mới chạp vào ghế hắn lại đứng bật dậy:” Để ta đi nói với Hoàng Vĩnh Phát, A Trệ, sau này phải cẩn thận, loại gian tặc tráo trở như Hồng Thừa Trù ít tiếp xúc là hơn.”
Vân Chiêu cười khổ:” Chắc là không được đâu, còn có nhân vật lợi hại hơn sắp tìm tới chỗ chúng ta, hết cách, cả cái Thiểm Tây này mỗi chỗ chúng ta có lương thực.”
“ Ai?”
“ Tôn Truyền Đình .”
“ Là là ...” Vân Mãnh thoáng cái toát mồ hôi, còn ai nữa, chính là người năm xưa bắt bọn họ, còn lấy binh khi của họ đi rèn thành công cụ sửa đường, nay con đường xương máu vẫn còn đó:
Vân Chiêu an ủi: “ Mãnh thúc yên tâm, có cháu mà.”
Vân Mãnh gật đầu, lau mồ hôi rồi vội vàng đi ngay.
Tiền Thiểu Thiểu không biết "
quá khứ vẻ vang" của đám Trương Mãnh, hỏi nhỏ: “ Thiếu gia, Tôn Truyền Đình còn lợi hại hơn Hồng Thừa Trù à?”
“ Mỗi người có một sở trường riêng, đều là nhân kiệt một đời, rất lợi hại, nói ai hơn ai cũng khó.”
Vân Chiêu làm ngụm trà nóng áp rượu, sau đó dẫn Tiền Thiểu Thiểu lên thư viện Ngọc Sơn thăm Tiền Đa Đa, nghe nói nha đầu đó gần đây hống hách lắm, trên Ngọc Sơn đã thành thứ tai họa rồi.
Còn về phần giao dịch giữa Vân Mãnh và Hoàng Vĩnh Phát, y không quan tâm, Hoàng Vĩnh Phát không có lựa chọn nào khác, cho dù Vân Chiêu có đem chính số lương thực của hắn ra bán, đối diện với hiện thực, hắn thà bỏ tiền mua lần nữa chứ không muốn trở mặt với Vân Chiêu.
Quả Nhiên khi Tiền Thiểu Thiểu chuẩn bị lừa xong, Vân Chiêu đang định lên lừa thì Vẫn Mãnh vội vàng chạy ra, kéo cương lừa:” Hoàng Vĩnh phát cảm kích vô cùng.”
Vân Chiêu mỉm cười:” Mãnh thúc, nếu thúc thích con người Hoàng Vĩnh Phát thì nói chuyện nhiều một chút, lần này hắn không còn mạng mà về chỗ chúng ta mua lương thực tiếp đâu.”
Vân Mãnh lần này không có ghế kê mông nữa, ngã oạch ra đất kêu thất thanh: “ Lại nữa à?”
Danh Sách Chương: