Năm Sùng Trinh thứ 11, cái tên huyện Lam Điền hoàn toàn biến mất khỏi công báo của Đại Minh, thường nó chỉ xuất hiện trên văn thư của hộ bộ, công bộ, còn về phần binh bộ thì đã quên sự tồn tại của nơi này.
Tiếng đồng hồ nước tí tách nhỏ trong đêm khuya thanh tĩnh đánh thức Chu Do Kiểm đang trầm tư, hắn ngẩng đầu lên, nhìn đại điện tối tăm, nói:” Thắp đèn.”
Thái giám Vương Thừa Ân "
dạ" một tiếng từ sau rèm đi ra, đốt nến, do dự chốc lát rồi lại thắp đèn bên bàn.
Chu Do Kiểm nhìn ngọn đèn sáng rừng rực, muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi, chỉ khẽ thở dài.
Vương Thừa Ân xách tới một cái hộp thức ăn sơn son, đem từng món ăn đặt trước mặt Chu Do Kiểm, lại thêm một bát cơm trắng, canh trứng cà chua, lùi sang bên nói:” Bệ hạ, đây là món ăn do chính hoàng hậu làm, nô tài không thử độc.”
Chu Do Kiểm nói nhỏ:” Thức ăn nàng làm còn thử độc cái gì, nếu nàng ấy muốn ta chết thì tùy nàng ấy.” Nói rồi cầm thìa lên múc canh trứng húp, cho tới khi ăn hết bát canh trứng, dừng lại nhìn cái bát trống:” Cái này tuy rẻ, nhưng không ngon.”
Vương Thừa Ân giải thích:” Do hoàng hậu trồng ở mảnh đất trống trong cung ạ, bệ hạ, người lại thử ngọc mễ đi, cũng do hoàng hậu đích thân trồng.”
Chu Do Kiểm lấy nửa bắp ngọc mễ lên, cắn một cái gật gù:” Vân Chiêu dù có ngàn vạn điều không phải, nhưng là y phổ biến lương thực mới này, trên lịch sử sẽ có tên y, chỉ tiếc ai ai cũng nói, y lòng lang dạ sói.”
Vương Thừa Ân khom người:” Người nói y lòng lang dạ sói lại không nộp thuế.”
“ Hả?” Chu Do Kiểm ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cái tên nô tài này thường đâu chịu lên tiếng cho người ngoài, hôm nay làm sao thế:
Vương Thừa Ân ôm phất trần thi lễ:” Bệ hạ, miệng nô tài bị bạc của huyện Lam Điền cậy ra rồi, không thể không nói giúp bọn họ.”
Chu Do Kiểm không nói giận, đợi Vương Thừa Ân giải thích.
“ Sơn Tây gặp nạn châu chấu, bệ hạ bớt ăn bớt mặc mới gom được tám vạn lượng bạc, hoàng hậu phải áo vải sai gỗ mới có bạc chẩn tai ... Vì chút bạc này, bệ hạ đã năm năm không làm áo mới, người xem cổ áo cũng sờn rồi ... Hoàng hậu nương nương ăn chay nhiều năm, nay phương thể bất an, lại không cho ngự y kê đơn bổ khí.” Vương Thừa Ân rơm rớm nước mắt:” Bệ hạ bảo văn võ toàn triều quyên góp, hai tháng mới được hơn một vạn lượng ... Chỉ có Vân thị an nhân quyên ba vạn lượng, còn thêm cả tám vạn gánh lương, vì chuyện này nô tài thấy nói tốt cho Vân thị vài câu trước bệ hạ là điều nên làm.”
Chu Do Kiểm cười:” Đúng là nô tài ngoan, làm người tốt cả trong lẫn ngoài.”
Vương Thừa Ân hiếm khi thấy hoàng đế cười, cũng nói đùa:” Vân thị có trung thành hay không thì nô tài không biết, nhưng bạc Vân thị quyên đều là quan ngân, không trộn lẫn thứ khác, càng không dùng tiền sắt thay bạc. Còn về phàn lương thực đều là lương thực mới, không trộn vỏ trộn đất cát, lúa mạch hạt nào hạt nấy chắc mầy, còn tốt hơn cả lương thực trong cung mua. Nếu không phải bệ hạ không cho nô tài đụng vào số lương thực này, nô tài đã đổi với lương thực trong cung rồi.”
Chu Do Kiểm lặng lẽ cầm bát cơm lên, gắp mấy món ăn nhỏ, mỗi thứ ăn hai miếng rồi thôi, súc miệng rửa tay đi qua đi lại trong thư phòng:
“ Vương Thừa Ân, tính ra Vân Chiêu vẫn cung kính với trẫm, vì sao không xuất binh diệt đám tặc khấu Lý Hồng Cơ. Y ở tái thượng thủ một tòa cô thành, đánh cho mười vạn Kiến Nô bỏ chạy được, vì sao lại không nhanh chóng vì trẫm xuất binh đánh dẹp phản tặc trên quốc thổ Đại Minh.”
Vương Thừa Ân lui ra sau vài bước quỳ xuống:” Quốc gia đại sự, nô tài sao dám đánh giá.”
Chu Do Kiểm chẳng phải là muốn hắn trả lời, chỉ là tâm sự trong lòng, cho nên tìm người chia sẻ thôi, huyện Lam Điền binh cường mã tráng, mấy lần hắn nghĩ Vân Chiêu sẽ phản, sẽ xuất binh rời Đồng Quan, hắn cũng có chút bố trí, kết quả thời cơ rất tốt mà Vân Chiêu vẫn án binh bất động.
Không chỉ thế, còn chi viện cho quân triều đình lương thảo quân giới, lại vào đúng lúc khẩn yếu nhất phong tỏa cổ đạo, ngăn không cho lưu khấu gộp quân, có thể nói là đại công.
Khi ai ai cũng nói y lòng lang dạ sói, y lại tốn công gây dựng một tòa thành ngoài tái thượng, tạo ra phòng tuyến cho Đại Minh, ngăn chặn Kiến Nô nam hạ.
“ Mỗi khi nghe thấy tin huyện Lam Điền, từ đáy lòng trẫm đều hoan hỉ, nhưng mỗi lần nghĩ tới Vân Chiêu, trẫm lại cảm xúc lẫn lộn, chua xót khó nói thành lời.”
Vương Thừa Ân vẫn quỳ rạp trên mặt đất, hắn cũng hiểu hoàng đế không cần ý kiến của hắn, mà chỉ muốn một người nghe mình nói, mà hắn lại là nhân tuyển tốt nhất.
“ Những lời này đưa lên triều, mỗi chuyện đều thành minh chứng cho việc Vân Chiêu dã tâm bừng bừng, hơn nữa dẫn chứng đầy đủ, làm trẫm không thể nói gì. Nhưng mà trẫm không dám nói y là bề tôi phụng sự giang sơn, hay là Tào Tháo dã tâm, trẫm rất hoang mang ...”
Vương Thừa Ân thấy hoàng đế đi qua đi lại càng lúc càng nhanh, len lén đứng dậy, mở đại môn ngự thư phòng, để ánh trăng trong mát chiếu vào căn phòng âm u:” Bệ hạ, hoàng hậu nương nương chưa nghỉ.”
Chu Do Kiểm không nói gì cả, cứ thế đi khỏi thư phòng, đứng ngoài sân tắm mình dưới ánh trăng, khuôn mặt thanh tú vốn nhợt nhạt lại càng trắng, giang rộng tay như muốn ôm lấy cả trăng sáng trên trời.
Tiền điện của Tử Cấm Thành chẳng có lấy một cái cây, chỉ có vô số bóng đen do lan can cẩm thạch trắng chiếu lên đất trống.
Vương Thừa Ân ho một tiếng, vô số hoạn quan từ các ngóc ngách chạy ra, như quỷ hồn từ dưới đất chui lên.
Bầu trời treo vầng trăng sáng rất lớn, đám hoạn quan không cần thắp đèn, vây quanh hoàng đế đi xuống thềm, chân không gây ra một tiếng động nào.
Cung Khôn Ninh nằm phía sau điện Giao Thái, là quần thể cung điện do chín gian phòng tạo thành, là một trung cung điện lớn nhất hoàng cung.
Chu Do Kiểm đang đi, đột nhiên dừng bước chỉ một cây cỏ đuôi chó đang lay động dưới ánh trăng:” Nhổ xuống.”
Lập tức có hoạn quan nhảy lên tường, cẩn thận nhổ cây cỏ, cung kính hiến cho hoàng đế.
Chu Do Kiểm đi qua cổng cung Khôn Ninh liền thấy đám cung nga hoạn quan quỳ đầy sân, Chu hoàng hậu đứng dưới ánh đèn, ăn mặc giản dị mỉm cười nhìn mình, xua tay ý bảo hoàng hậu không cần thi lễ, bực bội nói:” Nàng không mệt sao?” Rồi đi thẳng vào nội cung.
Chu hoàng hậu một mình đi theo, về phần cung nga hoạn quan thì ai nấy lặng lẽ đi làm việc của mình.
Tuy sớm nhìn ra cây cỏ đuôi chó trong tay hoàng đễ, lòng lấy làm lạ, song Chu hoàng hậu không hỏi, hầu hạ hoàng đế cởi giày lên giường, bưng tới chén trà:
“ Quan nhân tối nay không cần lo liệu chính sự sao?”
Hoàng đế liếc hoàng hậu:” Trẫm làm hoàng đế nhiều năm, sao nàng còn xưng quan nhân, quan nhân, lâu vậy rồi mà không sửa đi.”
Chu hoàng hậu mỉm cười:” Năm xưa khi thành thân, thiếp gọi quan nhân là vương gia, người nói vương và vong đồng âm, thêm chữ gia đằng sau tức là hận ngài không mất sớm, thiếp liền gọi là quan nhân, người nói xưng hô hay, sao bây giờ lại không thích nữa?”
Chu Do Kiểm ngáp một cái gạt chén trà đi:” Tối không uống trà, uống thứ này ngủ không ngon.”
Chu hoàng hậu nghe vậy lập tức sai cung nga sửa soạn giường chiếu, nói ra thì phu thê họ đã lâu lắm rồi không ngủ chung.
Chu Do Kiểm cầm cây cỏ đuôi chó nhìn ngắm một lúc rồi đột nhiên đập xuống bàn thấp:” Đây là Vân Chiêu.”
Chu hoàng hậu ngạc nhiên cầm cây cỏ lên, nghi hoặc hỏi:” Thần thiếp nghe nói Vân Chiêu là năng thần trị quốc, không thì cũng là cái thế gian hùng, dù thế nào cũng không thể so với một cây cỏ dại. Mà tối thế này, quan nhân kiếm đâu ra cay cỏ này?”
Chu Do Kiểm hừ một tiếng:” Trên tường nhà ta.”
Chu hoàng hậu có vẻ hiểu ra rồi, ý hoàng đế là cỏ đầu tường, nhưng càng thêm nghi hoặc.
Danh Sách Chương: