Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ kinh thành đi tới nông trang nho nhỏ, cổ Mộc Thiên Đào đã có thể cử động, vậy là độc không quá mạnh.

Hai người ăn mặc kiểu nông phu khiêng Mộc Thiên Đào khỏi xe, một người nói gật gù: “ Không tệ, chưa đái ra quần.”

Nông phu khác trừng mắt nhìn Mộc Thiên Đào: “ Cường nhân của thư viện đấy, nếu không phải hắn đi nhầm đường, đợi hắn tốt nghiệp phân phối, có khi chỉ vài năm thôi hai ta gặp cũng phải gọi một tiếng đại lão ấy chứ.”

“ Nghe nói hắn bị khuê nữ của hoàng đế làm điên đảo thần hồn hả?”

“ Cũng không phải, khuê nữ của hoàng đế cũng đến thế mà thôi, loại học tử như hắn sau này muốn mỹ nhân cỡ nào không có? Ta cho rằng gia thế của hắn không cho hắn ở lại Lam Điền ta nữa.”

Nông phu lên tiếng đầu tiên giọng có chút sát khí: “ Té ra là phản đồ, vậy nên giết đi thôi, loại này là đáng hận nhất.”

Người còn lại lắc đầu: “ Có phải là phản đồ hay không thì phải do thư viện và bệ hạ lên tiếng, trong nhà chưa tuyên bố hắn là phản đồ, vậy là không phải đâu, chớ làm bừa.”

“ Không phải thì sao hắn đi rình mò hang ổ của chúng ta? Mẹ nó, thế mà hắn suýt nữa tìm ra được.”

“ Thế mới bảo là cường nhân của thư viện chứ, bản lĩnh này không có thì sao được bệ hạ coi trọng, song chim non thì vẫn là chim non, muốn dựa vào chút thông minh mà tìm ra chúng ta thì chưa có cửa.”

Mộc Thiên Đào cố gắng nãy giờ, rốt cuộc khống chế được cái lưỡi, gian nan nói: “ Đưa ta đi gặp đại đương gia.”

Nông phu thô bạo ném hắn lên ghế tựa, lần này học tử thư viện tiến kinh tham dự khảo thí tất nhiên sẽ báo cho mật điệp ti bọn họ chú ý, vì thế không chỉ Mộc Thiên Đào, lai lịch người còn lại cùng hình vẽ đều gửi cho bọn họ rồi: “ Tìm đại đương gia làm gì?”

“ Làm ăn.”

“ Làm ăn phải đi tìm thương vụ ti, chứ không phải mật điệp ti.”

“ Đừng giả vờ. “ Mộc Thiên Đào nghiến răng nói: “ Các ngươi muốn trơ mắt nhìn bách tính toàn thành gặp tai họa sao?”

Tráng hán kia nhiều tuổi hơn, có vẻ trầm tính cùng tang thương: “ Tất nhiên là không đành lòng, nhưng chúng ta có cách gì chứ, hoàng đế không chịu đầu hàng, cũng không chịu cầu xin bệ hạ của chúng ta, còn coi bệ hạ của chúng ta là phản tặc. Vậy chúng ta nhiều chuyện làm gì?”

“ Đợi hoàng đế và Lý Hồng Cơ đánh nhau vỡ đầu chảy máu, chúng ta tới giúp bách tính không phải tốt hơn à? Như thế bách tính sẽ cảm kích chúng ta, sẽ ngoan ngoãn làm con dân của bệ hạ. Nếu chúng ta ra tay bây giờ, nói không chừng bị hoàng đế đâm sau lưng, hoặc liên hợp với Lý Hồng Cơ diệt chúng ta, thế thì quá oan.”-

“ Tiểu tử, Đại Minh này hết rồi, nếu ngươi muốn công chúa, bọn ta nể tình cùng là huynh đệ từ thư viện ra, có thể giúp ngươi đưa công chúa đi. Các ngươi kiếm chỗ vắng vẻ không người, sinh con đẻ cái sống vui vẻ cả đời cũng không tệ.”

“ Đó là điều duy nhất mà ca ca giúp được cho ngươi.”

“ Không thể. “ Mộc Thiên Đào cỗ ngồi dậy, nhưng độc tính cá nóc vẫn còn khiến người vừa nhắc lên được một chút đã nằm xuống:” Mộc vương phủ sẽ sống còn cùng Đại minh, ta còn có ân tình 270 năm qua phải trả, nếu cả Mộc vương phủ cũng vứt bỏ Đại Minh, thế giới này không còn công bằng nữa.”

Nông phu lần mò trong lòng Mộc Thiên Đào, lấy ra một quả lựu đạn, lục soát giày của hắn lấy ra sáu đinh sát, kéo từ cổ áo ra lưỡi kiếm mỏng, thong thả đặt lên bàn:” Đừng phản kháng, nếu không bọn ta không nương tay đâu, tiểu tử, tỳ võ trên võ đài thì có lẽ ngươi thắng được bọn ta, nhưng bọn ta muốn giết ngươi lại rất dễ.”

Mộc Thiên Đào nói lớn:” Ta không phản kháng, ta tới làm ăn.”

Tráng hán thở dài:” Mật điệp ti chỉ làm ăn không vốn, khắp kinh thành bây giờ toàn là người như thế, ngươi có thể đi tìm họ. Nghe nói gần đây họ Lạc cũng nhận kiểu làm ăn này rồi, họ là người bản địa, làm gọn gàng hơn bọn ta.”

Mộc Thiên Đào không đợi được khi gặp đại đương gia nữa, vội nói:” Ta muốn mưa trang bị các ngươi niêm phong.”

“ Hả?” Hai người kia cùng nhìn nhau, sắc mặt trở nên nghiêm túc, không còn kiểu vui đùa như vừa rồi nữa:” Nếu ngươi biết tới số trang bị đó thì phải biết bán trọng khí quốc gia là tội gì, cho dù Hàn lão đại với Tiền lão đại cũng không gánh nổi đâu.”

Mộc Thiên Đào uốn lưỡi mấy lần, để miệng hoạt động hoàn toàn bình thường rồi mới kích động nói:” Ta không muốn gì khác, ta chỉ muốn chiến tử ở kinh thành này, Đại Minh sắp diệt vong rồi, ta biết điều đó, nhưng Đại Minh có mất cũng cần trung thần hiếu tử tuẫn táng vì nó.”

“ Ta muốn chết vì Đại Minh, để tang lễ của nó không quá khó coi, thư viện chẳng phải nơi chú trọng công bằng nhất sao? Năm xưa thái tổ Đại Minh cứu bách tính khỏi móng sắt của Nguyên Mông, để tất cả mọi người không phải chịu nô dịch nữa, ân tình này chúng ta phải trả.”

“ Cho ta vũ khí, cho ta trang bị, để ta đi tác chiến, các ngươi không thể vô lương tâm như thế.” Nói tới đó nước mắt trào ra.

Hai ngươi kia trầm mặc nhìn Mộc Thiên Đào rơi nước mắt bất lực, đi qua bên thảo luận một hồi, sau đó nông phu mặt đồng cảm quay lại nói:” Cho bọn ta ba ngày, ta giúp ngươi dâng tấu, nếu như không được thì cũng chẳng phải chuyện của huynh đệ bọn ta nữa.”

Mộc Thiên Ba khóc tới hai mắt đỏ hoe:” Có trang bị, có vũ khí thì ta có thể làm tốt hơn một chút, dù không có, Mộc Thiên Đào ta cùng lắm là một mình một ngựa xông vào trận địch chết là xong.”

Nông phu chửi tục một câu, sau đó lục rương để đồ, lấy ra cái ba lô đặt bên cạnh Mộc Thiên Đào: “ Đồ huynh đệ ta tích góp bao năm, toàn thứ tốt ... Thôi vậy, cho ngươi. Ngoài ra ngươi bị người ta theo dõi rồi, về phải cẩn thận.”

Mộc Thiên Đào rốt cuộc đứng dậy được, cử động đôi chân mất cảm giác:” Cho ta ít độc cá nóc.”

“ Muốn giết hoàng đế hả, không thành vấn đề.” Nông phu móc trong lòng ra một cái bình thủy tinh dày cao hơn một tấc:” Một giọt là đủ, có thể khiến hoàng đế chết tới không thể chết hơn được nữa, ngươi chỉ dùng đầu tăm nguấy vào canh trà thôi đấy.”

Mộc Thiên Đào vất vả đeo ba lô lên:” Cho ta một con ngựa nữa.”

Nông phu tức giận: “ Cái gì ngươi cũng xin thế hả?”

Mộc Thiên Đào lúc này chẳng còn là quý công tử cao ngạo nữa rồi, nhún vai hết sức vô lại: “ Vì ta chẳng có cái gì cả.”Đối phó với hảo hán Lam Điền, nước mắt còn có tác dụng hơn súng đạn.

Trên đường cưỡi ngựa đeo ba lô toàn thủ lôi và đạn lân hỏa trở về, Mộc Thiên Đào nghĩ như thế, hắn tin, Lam Điền nhất định cho hắn thứ hắn muốn.

Không vì cái gì khác, nếu như hắn có thể tiêu hao phần nào đó trong trăm vạn đại quân của Lý Hồng Cơ, với Lam Điền mà nói chỉ có lợi mà không hại gì cả, đó là sách lược lớn Lam Điền làm nhiều năm.

Hảo hán tầng cơ sở Lam Điền phục nhất là những hành vi khảng khái tráng liệt của dũng sĩ.Đối với họ mà nói, chỉ có thể dùng phương thức này làm động lòng, nếu như cách này dùng với đám cao tầng Lam Điền, bọn họ sẽ vắt chân thưởng thức ngươi chảy tới giọt nước mắt tới cùng, chỉ cần không phải là chuyện dính líu tới Lam Điền, bọn họ còn trơ hơn cả đá.

“ Thư viện toàn bọn vương bát đản.”

Mộc Thiên Đào ngửa mặt lên trời chửi một tiếng, sau đó vung roi ngựa chạy nhanh về phía cổng thành:

Có hai con ngựa cũng đang chạy, hơn nữa ý đồ bất thiện.

Mộc Thiên Đào nhìn cổng thành đằng xa cùng với người ra vào thành, hắn khẽ thở dài rồi tăng tốc.

Người ta đã không bận tâm giết vị thế tử Kiềm quốc công giữa ban ngày ban mặt, vậy thì hắn cũng chẳng cần cố kỵ chuyện giết người giữa phố.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK