Đảo Ngư Ông thối hoắc mù thiên.
Thi Lang cẩn thận tìm kiếm trên đảo, từng bước tiến về phía trước, cho dù mùi thối phía trước càng đậm, xuyên qua rừng dừa, hắn bị cảnh tượng kinh khủng trước mắt sững sờ.
Hồ nước chừng hai ba mẫu sau rừng dừa nay bị ruồi lấp kín, biến thành tấm vải khung đen biết chuyển động.
Dù đã dùng khăn vải bịt mũi, Thi Lang vẫn thấy chóng mặt từng cơn, ném một cục đá xuống hồ, bùm một tiếng, đàn ruồi bay lên lưng chừng không như đám mây đen, lộ ra bộ mặt thật của hồ nước.
Vô số thi thể trôi nổi lềnh phềnh, ngước toàn giỏi ngoe nguẩy chui ra vui vào thi thể thối rữa, có thi thể mặc giáp da, có thi thể mặc giáp sắt, có người Đại Minh, có cả người Hà Lan.
Thi Lang nôn ọe một hồi, lảo đảo chạy ra khỏi rừng dừa, dựa vào cây dừa nôn tiếp, đột nhiên có chất lỏng màu vàng vàng dính nhớp rơi xuống tay, hắn vừa ngẩng đầu một cái liền phun hết gan ruột ra ngoài, trên đỉnh đầu hắn còn nhiều thi thể hơn nữa làm hắn lần nữa bỏ chạy không khác gì ma đuổi.
Nước biển trong vắt liếm lên bãi cát, Thi Lang quỳ trên bãi biển không ngừng hút nước rồi phun ra, dù hắn súc miệng bao lần, vẫn có cảm giác miệng toàn mùi thôi.
Một con cua ẩn sĩ vội vàng bỏ chạy, Thi Lang thất thần nhìn những con cua không có vỏ ốc chạy loạn xạ trên bãi biển, theo thói quen hắn cúi đầu nhìn chỗ đám của vừa tháo chạy.
Sóng biển đưa tới một cái đầu lâu hoàn chỉnh, lại cò con cua từ tròng mắt đầu lâu chảy ra, lần này cảm giác buồn nôn của hắn lại biến mất, hắn nhìn biển khơi mênh mông lẩm bẩm:” Ác ma, ác ma, rốt cuộc các ngươi muốn cái gì?”
Hắn lảo đảo quay về thuyền, cái nơi này nằm ngoài sự tiếp nhận của nhân loại rồi.
Ba ngày sau.
Thi Lang cô độc đi trên thị tập phồn hoa của Quảng Châu một cách vô mục đích.
Truy lùng trên biển là một chuyện vô cùng hao phí tinh lực và thể lực.
Hắn từ Hổ Môn đuổi tới Bành Hồ, lại từ Bành Hồ đuổi ra Đông Hải, bám theo ba chiếc thuyền Phúc Kiến hai chiếc thương thuyền, mắt nhìn chúng dọc đường oanh kích Phúc Châu, Tuyền Châu, Chương Châu, Triều Châu tới tận Quảng Châu.
Khó khăn lắm mới tiếp cận 5 chiếc thuyền đó ở Quảng Châu, hắn định đóng giả ngư dân gặp nạn tìm kiếm giúp đỡ, nhưng những kẻ đó quá cảnh giác, hoặc có thể nói tàn nhẫn máu lạnh, cái thuyền buồm rách nát của hắn vừa lọt vào tầm bắn, không một lời cảnh báo đã bị thương thuyền vũ trang bắn thành mảnh vụn.
Hắn liều mạng bơi lên bờ, ngay cả dừng lại một chút cũng không dám làm, vội vàng hòa vào đám đông.Đến tối hắn lén lút lẻn vào đường khẩu của Thập Bát Chi ở Quảng Châu, muốn nghe ngóng tin tức, nhưng khi biết tin, nước mắt chảy dài, suýt ngất xỉu.
Chẳng cần nghe ngóng, vẻn vẹn trước đường khẩu dán bức ảnh đã khiến lòng hắn như tro tàn, đó là văn thư hải bộ do Thập Bát Chi đưa ra, cả nhà hắn gặp nạn, còn Trịnh Chi Long chết đều tại Thi Lang hắn.
Hắn cùng tàn bộ Lưu Hương nội ngoại câu kết hại chết Nhất Quan.
Thi Lang cuồng nộ ngồi trong phòng chứa củi của đường khẩu tới nửa đêm, sau nửa đêm hắn thuần thục giết chết toàn bộ người của đường khẩu, chỉ để lại một phụ nhân, để nói với Trịnh Sâm, hắn sẽ giết hết Trịnh thị báo thù cho người nhà mình.
Làm xong chuyện này Thi Lang bước ra khỏi thống khổ, nhưng hắn đột nhiên phát hiện, hành vi của mình chẳng khác nào đã xác thực chuyện bản thân giết Trịnh Chi Long.
Giờ hắn đã hoàn toàn thành kẻ không nhà để về.
“ Này huynh đệ, bọn ta muốn đi Quan Trung làm ăn, thiếu hỏa kế, ngươi đi không?”
Một giọng Quan Trung đột ngột vang lên bên tai Thi Lang, hắn quay đầu nhìn, một thanh niên Hán gia khá vạm vỡ đang nhìn hắn, người này da đen nhẻm, cằm lún phún râu, nam tính mạnh mẽ, không xấu không đẹp, không biết sao cái mặt làm hắn thấy như đã gặp ở đâu, chắp tay:” Huynh đài, chúng ta từng gặp nhau ở đâu chưa?”
“ Chưởng quầy nói cái mặt ta trời sinh hợp làm ăn, dù ai nhìn thấy cũng nói hình như là thấy ta ở đâu rồi ...” Hàn Lăng Sơn cười ha hả, ngẩng đầu lên bắc tay làm loa gọi:” Chưởng quầy, chưởng quầy mau ra đây, lại có một người nói đã gặp tiểu nhân này.”
Một nữ tử mặc váy sa tím nhạt từ cửa sổ thò đầu ra nhìn Thi Lang:” Trông có vẻ khỏe mạnh đấy, sao, có muốn theo bọn ta đi Quan Trung một chuyến không? Nhìn bộ dạng xui xẻo của ngươi, có cơ hội kiếm tiền phải nắm lấy, năm xưa Nhất Quan cũng làm từ hỏa kế mà lên, cuối cùng mới lập nên cơ nghiệp đấy.”Đằng nào thì hắn cũng không biết đi đâu, hơn nữa vừa gây án xong, cần tránh phương nam càng xa càng tốt, Thi Lang giang tay:” Cũng được, khi nào lên đường?”
“ Muốn biết khi nào lên đường thì phải xem khi nào các ngươi chất được hàng lên xe.”
“ Được, ta làm hỏa kế.”
Hàn Lăng Sơn cười híp mắt giơ ngón cái với chưởng quầy, chẳng giáu vẻ tham lam:” Lao lực cường tráng thế này ở Quảng Châu không dễ tìm.”
Nữ tử áo tím điệu đà phất khăn tay cười mắng:” Tìm tiếp đi, theo bộ dạng đó mà tìm, đợi đủ mười người chúng ta liền xuất phát.”
Nghe nữ tử váy tím nói vậy, mắt Thi Lang lóe hàn quang, với kinh nghiệm giang hồ của hắn, bằng câu này là biết cái thương đội này không bình thường.
Chuyện gì đến sẽ đến, Thi Lang xách bọc y phục theo Hàn Lăng Sơn ra hậu viện cửa hiệu.
Hàn Lăng Sơn hít hít, trên người Thi Lang toàn mùi máu tanh ... Xem ra thảm án đường khẩu Thập Bát Chi oanh động Quảng Châu do tên này làm.
Quảng Châu lúc này đã tan hết hơi nóng, còn Quan Trung thì đã gió lạnh tiêu điều.
Lá trên cây hồng đã rụng hết, chỉ còn lại trái quả đỏ rừng rực treo trên cây.
Không giống với các loại quả khác, hồng rất ít khi tự rụng, chủ yếu cuống hồng liền một thể với cành cây, không giống lê, táo, đào, một khi chín là quả rụng.
Muốn thị rụng khỏi cành rơi xuống, trừ khi thị đã nhũn nó mới rời khỏi cuống.
Trong gió thu sa se lạnh, Vân Chiêu bước chậm trên lá dụng, ít nhiều cũng nhuốm chút quạnh hiu, đó là khí chất mà y muốn để đi ứng phó với vị khách sắp gặp.
Trịnh Chi Long chết rồi, Vân Chiêu thấy mình nên được thưởng mới đúng, hôm nay tâm phúc của Trịnh Chi Báo tới, chắc là đưa phần thưởng.
Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, nếu không có phần thưởng, Trịnh Chi Báo dễ đi vào vết xe đổ của hai vị huynh trưởng.
Hiện thương mại lục địa của huyện Lam Điền đã sắp tới cực hạn, phải mở rộng tài nguyên mới ứng phó được với nhu cầu tài chính ngày càng lớn.
Mà phát triển hải quân vốn là chuyện cực kỳ tốn kém, trừ lấy chiến tranh nuôi chiến tranh ra thì Vân Chiêu không nghĩ ra còn cách nào có được hải quân tung hoành bốn biển.
Chẳng cần vội gặp sứ giả Trịnh Chi Báo, cần phải lạnh nhạt chút, miễn cho sứ giả bày ra trò mặc cả thành thói, khiến mình nổi giận chặt phăng cái đầu hắn đi.Đến địa vị hiện nay của y, không so xem ai giết người nhiều hơn nữa, mà so xem ai giết ít hơn.
Chỉ tướng quân mới lấy giết địch ít nhiều ra luận công tích, còn bậc vương giả như y, giết người càng nhiều càng chứng tỏ mình không có năng lực khống chế bộ hạ.
Cho nên mới có câu, nhân giả vô địch.
Vân Chiêu rất có phong phạm vương giả, ít nhất Dương Hùng cho rằng như thế.
“ Chúa công, Tôn Quốc Tin gửi mật thư tới.”Đó là cách xưng hô mới mà đám Dương Hùng nghĩ ra, vì Quan Trung bây giờ có tới 60 huyện rồi, tức là có 60 vị huyện tôn, còn xưng hô là huyện tôn không thích hợp nữa, không nổi bật địa vị sùng cao của Vân Chiêu nên phải có cách xưng hô khác biệt.
Vân Chiêu không phản đối, coi như ngầm chấp nhận, xem mật thư Tôn Quốc Tín gửi về nói:” Gọi Tiền Thiểu Thiểu tới đây.”
Dương Hùng lập tức đi ngay.
Vân Chiêu chắp tay sau lưng nhìn về phía thảo nguyên lẩm bẩm:” Mong rằng đại lại ma ngươi sẽ thay chúng ta thu được lòng dân tộc thảo nguyên, cao nguyên, sa mạc.”
Danh Sách Chương: