Mục lục
Minh Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bách tính thấy không phải tặc khấu xâm phạm thì tiếc nuối quay về, nghe các trưởng bối kể năm xưa thi thoảng có lưu khấu mù mắt tới huyện Lam Điền, định kiếm chác, kết quả sau một hồi chiêng la, mọi người trong cả thôn đổ ra, tặc khấu không những bị bắt hết, tiền của chúng cũng bị tịch thu.

Chuyện vui như thế bảy tám năm rồi không con nữa, ai cũng tiếc.

Trương Nguyên nhìn bách tính xung quanh, đồng loạt chắp tay: “ Chúc mừng Cao tướng quân bách chiến vinh quy.”

Cao Kiệt chắp tay qua loa một cái, ngạo nghễ cầm roi ngựa chỉ bách tính đang tản đi: “ Mỗ gia đi được chưa?”

Trương Nguyên lắc đầu: “ Không được, tướng quân phải tới huyện nha, tiếp nhận Lưu chủ bạ chất vấn, đoán chừng vẫn có thể tham dự điển lễ, có điều sau điển lễ vẫn bị giam xe tù ba ngày.”

Cao Kiệt sáu năm qua sống ở thành Lam Điền, không khác gì vua một cõi, tỏ ra không coi Trương Nguyên ra gì: “ Mỗ gia muốn đi thì sao?”

Lý trưởng từ đống lá khô chui ra, xông tới trước mặt Cao Kiệt đùng đùng nổi giận quát:” Vậy thì giết hết người trên con đường này đã.”

Cao Kiệt cười ha hả:” Người đâu, họ đi cả rồi.”

Lý trưởng không hiểu sao bách tính vừa tụ tập đông đảo đã đi hết n hanh thế vẫn đánh thép nói:” Bọn họ không chạy, mà đi chuẩn bị lưới thừng, Cao tướng quân, ngài chức cao quyền trọng, lập công lớn ở thảo nguyên, công tích của ngài, mọi người ghi nhớ trong lòng. Có điều hôm nay ngài phải tới huyện nha một chuyến, Lam Điền luật không cho phép vấy bẩn.”

Cao Kiệt ngăn cản đám thân binh muốn động thủ, mặt lạnh lùng:” Được, vậy chúng ta đi một chuyến, ta cũng muốn xem xem Lão Lưu xử trí ta ra sao?”

“ Hạ quan dẫn đường cho tướng quân.” Trương Nguyên đi tới nắm dây cương chiến mã của Cao Kiệt dẫn tới huyện nha:

“ To gan.” Đám thân vệ tuốt đao quát tháo:

“ Lui lại.” Cao Kiệt quát lớn, thân vệ cũ của hắn ít nhiều cũng biết luật lệ huyện Lam Điền, nhưng sáu năm chinh chiến đã chết hết rồi, còn những người này thu nạp trong quãng thời gian hắn ở thành Lam Điền, là lưu dân Đại Minh xuất tái, chỉ quen ỷ thế hiếp người của vương triều Đại Minh cho rằng bằng vào thân phận của hắn không phải sợ mấy tên quan tép riu:

Nhưng huyện Lam Điền khác hẳn Đại Minh, nếu xảy ra án mạng, Cao Kiệt hắn cũng không gánh được tội.

Lưu chủ bạ sau khi nghe Trương Nguyên trần thuật lại sự việc, không nhiều lời, hạ lệnh giam Cao Kiệt vào nhà lao, chẳng cần biết thân phận hắn thế nào, ông già này chỉ biết Vân Chiêu không biết ai khác.Đám thân vệ cực kỳ tức giận, nếu chẳng phải vì có Vân Quyền trấn áp thì bọn họ đã xông vào cướp ngục rồi. Cho dù là thế bọn họ vẫn mặc nguyên giáp trụ đứng thẳng tắp ngoài nhà lao, chửi bới đe dọa một khi đại quân phía sau theo kịp sẽ đạp phẳng cái ổ chó này.

Cao tướng quân trong lòng họ như chiến thần, nhất định gặp phải đại họa rồi, bị tiểu nhân hãm hại rồi, giống như rất nhiều tướng quân Đại Minh, sau khi khải hoàn trở về đầu không có kết cục tốt vậy.

Cho nên khi Vân Chiêu cùng với thân vệ giáp đen tới, bọn họ cực kỳ khẩn trương, thành Lam Điền độc lập ngoài tái thượng, mặc dù vẫn liên hệ chặt chẽ với huyện Lam Điền, nhưng chỉ ở thượng tầng, còn với bách tính tầng thấp, bọn họ chỉ biết tới Cao Kiệt và Trương Quốc Trụ mà thôi.Đối với Vân Chiêu, bọn họ không có thiện cảm gì nhiều, mỗi khi tên Vân Chiêu được nhắc tới đều là mệnh lệnh trừng phạt ai đó.

Vân Chiêu điều Cao Kiệt, Trương Quốc Trụ về cũng là vì thế, tướng soái biên cương mà không luân chuyển, sớm muộn gì cũng thành đất phong thật, điều này không do ý chí cá nhân mà thay đổi được.

Cao Kiệt trở về cũng suy nghĩ rất lâu, hắn biết nhiều năm qua hắn cùng với người thành Lam Điền kề vai sát cánh, tất nhiên sinh ra tình nghĩa, nhưng tình nghĩa này không nên thuộc về hắn, giống Triệu Khuông Dẫn năm xưa, thuộc hạ đã khoác hoàng bào lên người hắn rồi, không muốn phản cũng phải phản thôi.

Quân đội huyện Lam Điền không thuộc về bất kỳ cá nhân nào, phải thuộc về huyện Lam Điền.Đây chính là lằn ranh đỏ, Cao Kiệt biết, bất kỳ ai vượt qua lằn ranh này, Vân Chiêu nhất định thẳng tay diệt trừ.

Cho nên trên đường về huyện Lam Điền hắn luôn suy nghĩ làm sao để giao quân đội trở lại huyện Lam Điền, đồng thời tận lực giảm bớt ảnh hưởng của mình trong quân.

Tên lý trưởng cứng đầu kia cho hắn cơ hội tốt.

Dùng mình làm tài liệu sống để dằn mặt đám kiêu binh tác oai tác quái, hẳn sẽ khiến những tướng lĩnh kia biết thu liễm lại một chút.

Lúc hắn rời huyện Lam Điền chỉ có 3000 nhân mã, giờ thống lĩnh một vạn tám nghìn người, 3000 người khi xưa còn lại chưa tới 2000 ... Hơn nữa bọn họ ở trên thảo nguyên quá lâu, đã quên luật pháp huyện Lam Điền rồi.

Hắn cho rằng mình đã làm vô cùng hoàn mỹ.

Khi Vân Chiêu gặp Cao Kiệt thi hắn đang nằm trên đống cỏ khô ngâm nga khúc ca du mục, Vân Chiêu nách kẹp hai vò rượu, ném cho Cao Kiệt một vò:” Vốn thành Ngọc Sơn chuẩn bị lễ mừng công cho ngươi, xem ra Cao đại tướng quân không muốn tới, vậy thì hủy buổi lễ, chúng ta uống một vò rượu là được.”

Cao Kiệt đón lấy vò rượu, quỳ một gối thi lễ.

Vân Chiêu xua tay, ngồi xuống cái ghế dài do ngục tốt mang cho, cách hàng rào, nâng vò rượu nho nhỏ lên:” Có rất nhiều lời, ta không nói rõ ra nữa, tóm lại ta hiểu tâm ý của ngươi rồi, uống!”

Cao Kiệt cười nịnh:” Bây giờ đã khác xưa, cẩn thận không có gì sai.”

“ Người như ngươi rất thích hợp làm thủ lĩnh nội thị của ta đấy.”

“ Nếu huyện tôn thuyết phục được muội tử của ngài thì mạt tướng không sao hết.”

Vân Chiêu chỉ mặt hắn:” Này, này bắt đầu giở trò vô liêm sỉ thế hả?”

“ Có liêm sỉ phải chịu tội, con người mạt tướng thích sống thoải mái hơn.”

“ Ha ha, người có phong phạm đại thần rồi.”

Hai người nâng vò rượu cụng vào nhau, vừa uống vừa trò chuyện vui vẻ.

Hàn Lăng Sơn cũng kẹp hai vò rượu ở nách tới trại giam, phát hiện ra một đám lính đầu to ngốc nghếch đứng ở cổng trại giam, bên kia là Lưu chủ bạ, lão già đó thong thả hút thuốc, nhìn có vẻ nhàn nhã, nhưng con mắt tam giác ánh lên vẻ ác độc.

Không nghĩ cũng biết lão già đó đang đợi, đám binh sĩ kia có bất kỳ hành vi manh động nào, ông ta không thiếu cách cho họ chết không đất chôn.

Lão già này là sự tồn tại khá đặc biệt ở huyện Lam Điền, ông ta vừa là văn nhân cũ, lại không thuộc hệ thư viện mà vẫn giữ quyền lớn, cơ mà nói ông ta là quan viên chẳng thà bảo ông ta là gia nô của Vân Chiêu, người khác mà bị nói thế sẽ tức giận, còn ông ta có vẻ còn thích vai trò đó hơn.

Hàn Lăng Sơn đương nhiên chả đi cảnh báo đám ngốc kia, hắn ghét bọn ngốc, chết hết đi càng tốt, cười ha hả chào hỏi Lão Lưu, đi vào nhà lao.

Thấy Vân Chiêu và Cao Kiệt đang uống rượu với nhau thì chép miệng:” Mang tới ít quá.”

“ Ta vừa về, phải được uống nhiều hơn.” Cao Kiệt cười ha hả lên tiếng trước, sau đó bắt lấy vò rượu Hàn Lăng Sơn ném tới:

“ Cách này của ngươi không ổn, khiến bọn ta cho rằng đám quân binh đến từ thành Lam Điền đều không ổn, như thế bọn ta không xử lý cũng không được.” Hàn Lăng Sơn vừa ngồi xuống đã chỉ trích Cao Kiệt:

“ Thì phải xử lý thôi.” Cao Kiệt đặt vò rượu xuống cười khổ:” Ta đâu giống đám người lắm mưu nhiều kế các ngươi, ta xuất thân thảo mãng, đối diện với cục diện này chẳng biết phải làm sao?”

Vân Chiêu không nói lời nào, nhưng lại có giọng của Tiền Thiểu Thiểu từ hành lang nhà lao truyền tới: “ Nếu huyện tôn không tin ngươi, liệu có để ngươi một mình cầm quân tái thượng, trao cho ngươi quyền lớn thế không? Lễ mừng long trọng bị hành vi ngu xuẩn của ngươi làm thối hoắc rồi, ngươi định làm huyện Lam Điền ta biến thành trò cười à?”

“ Đại tướng quân chiến thắng trở về phải vênh vào đắc ý, nếu cả tướng quân thắng trận mà còn không vui thì sau này ai muốn đánh thắng nữa, ai muốn ra trận làm gì nữa? Ngươi nói ta xem.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK