Hạ Hoàn Thuần khác với nho sinh Giang Nam, giờ có khí thế hổ non muốn nuốt chửng vạn dặm.
Hắn không chỉ kiết thiết đường sắt, mà còn đang mạnh tay cải cách kinh tế.Điều đầu tiên hắn làm là chuyện toàn bổ xưởng sắt thép ra khỏi huyện Lam Điền, những nhà xưởng khói đen nghi ngút từ lâu đã thành ung nhọt của huyện Lam Điền.
Thứ này mặc dù cống hiến thuế thu không nhỏ, nhưng cũng tàn hại môi trường.
Từ khi nhìn thấy từng mảng cây cối quanh xưởng luyện thép bị chết cháy vì nước axit, cùng sông ngòi cá nổi đầy mặt nước, quyết tâm di chuyển xưởng sắt thép của hắn rất sắt đá.
Xưởng luyện thép chuyển đi, xưởng chết tạo sắt thép cũng phải đi, sau đó tới lượt máy tiện thủy lực, ít nhất trong thành Ngọc Sơn không được có thứ này.
Cùng phải di dời còn có xưởng làm giấy, xưởng dệt, xưởng ươm tơ, xưởng nhuộm.
Chỉ cần nước thải do một xưởng làm giấy thải ra đủ cho tôm cá trong một con sông chẳng còn cơ hội sống nào.
Những công xưởng đem lại tác dụng không gì so sánh được lúc khai quốc của Lam Điền nhưng bây giờ không còn ăn nhập nữa, mâu thuẫn bách tính cũng đã vô cùng gay gắt.
Vẻn vẹn xưởng luyện sắt, năm ngoái bồi thưởng cho bách tính vì làm ô nhiễm đất đai, nguồn nước của họ tới bốn ngàn vạn đồng bạc.
Cả huyện Lam Điền vì ô nhiễm mà phát sinh tranh chấp ẩu đả hơn trăm vụ.
Lưu chủ bạ không thể làm được chuyện di dời công xưởng này.
Hạ Hoàn Thuần không có vấn đề.
Thêm vào mấy năm qua không còn phê duyệt cho những công xưởng này mở rộng, bọn họ cũng thấy địa điểm chật chội khó phát triển rồi, nhanh chóng thương thảo xong chuyện di dời, đồng thời lựa chọn được địa điểm.
Song yêu cầu chính của những công xưởng này là nhất định phải có đường sắt nối với Trường An.
Thứ đến là vấn đề trao đổi đất đai.
Những xưởng trưởng của công xưởng quốc doanh kia nhất trí cho rằng, mảnh đất bọn họ chiếm cứ có giá trị vượt xa mảnh đất di chuyển tới, nên bọn họ muốn bồi thường.
Cuối cùng vì lò cao không cách nào di chuyển được, bọn họ tới nơi mới phải xây dựng lại, bởi thế huyện Lam Điền phải bồi thường.
Nếu như không thỏa mãn được những điều kiện này, bọn họ kiện lên quốc tướng phủ.
Những điều kiện ấy làm Hạ Hoàn Thuần lửa giận bốc ngùn ngụt, đi tìm sư phụ xin chính sách, bị sư phụ đóng cửa lại đánh một trận tàn tệ.
“ Ngươi vì sao không bồi thường?| Đánh xong Vân Chiêu ném roi mây đi, giờ mới nói chuyện lý lẽ:
Hạ Hoàn Thuần xoa mông:” Bọn họ tham lam vô độ.”
“ Bọn họ tham thế nào? Ngươi muốn rỡ công xưởng của họ, họ đồng ý cho ngươi rỡ, đó là yêu cầu ngươi đề xuất, vậy ngươi bồi thường tổn thân cho người ta là đúng, chẳng lẽ muốn họ tự bỏ.”
“ Đó là tài sản quốc gia, đệ tử lấy tiền quốc gia bồi thường quốc gia sao, đâu cần.”
Vân Chiêu cho một phát vào đầu hắn:” Không cần? Vậy ngươi đã hỏi ý kiến đại tượng tác Lưu Quốc Huy chưa? Người ta đang đợi ngươi tới bàn chuyện bồi thường kia kìa, mặc dù cùng là tài sản quốc gia, nhưng có chia bộ phận.”
“ Người ta sở dĩ đồng ý di dời một nửa là vì nể mặt ngươi là đệ tử ta, nửa khác là người ta muốn dùng tiền bồi thường để quy hoạch lại công xưởng mới. Ngươi chơi trò vô lại không bồi thường, có tin Lưu Quốc Huy từ chối di dời, đồng thời tố cáo hành vi của ngươi không?”
Hạ Hoàn Thuần không cam lòng:” Sáu trăm vạn đồng bạc phí vận chuyển, ném xuống sông còn sủi bọt, ném vào lòng tham đám người đó chẳng còn gì. Vậy sư phụ phải cho đệ tử tới phủ quốc tướng xin trợ cấp.”
Vân Chiêu bợp phát nữa:” Thế mà ngươi cũng nghĩ ra được, giờ quốc tướng phủ tiền tay trái chạy qua tay phải, ví trống chỉ có rận. Ngươi đem chuyện giao Trương Quốc Trú, hắn đẩy lại cho, để ngươi tự nghĩ cách, ngươi không nghĩ ra, người ta nói người vô dụng.”
Hạ Hoàn Thuần giang rộng tay:” Nhưng đệ tử không có tiền.”
Vân Chiêu ngửa mặt cười:” Vậy chấp nhận ăn nước bẩn đi.”
“ Không còn cách nào khác sao?”
“ Không có, ngươi chỉ có cách kiếm nơi không quan trọng gây ô nhiễm thôi.”
Hạ Hoàn Thuần tới tìm Vân Chiêu nghĩ cách, chẳng có được biện pháp gì, ăn trận roi với mấy đòn mạnh vô nghĩa.
Vân Chiêu cho rằng tên này có cách thôi, chứ 600 vạn đồng bạc mà làm khó được huyện lệnh Lam Điền thì buồn cười quá.
Những công xưởng phải di dời chính là tượng trưng cho thực lực to lớn của Lam Điền.
Chính vì có những ống khói lớn ngày đêm phun khói đen, cùng xả thải ra sông ngòi này mới tạo thành đội quân sắt thép đánh đâu thắng đó của Lam Điền.
Trước ô nhiễm, sau xử lý, đó là số mệnh của tất cả quốc gia công nghiệp hóa.
Trừ phi địa cầu này xuất hiện nền văn minh công nghiệp khác, ví như con người có thể luyện ra thứ gọi là "
khí", ai nấy có thể ngự kiếm phi hành, rời non lấp biển như thần thoại.
Thế nên cái chuyện ô nhiễm này Vân Chiêu chẳng quá để ý, cho dù biết hậu quả nghiêm trọng của ô nhiễm, y vẫn trì hoãn mãi.
Năm xưa y từng phụ trách đóng cửa xưởng luyện thép, trong số tất cả mọi người, y mới là người đau lòng nhất.
Không có xưởng luyện thép, hơn trăm người trong thôn thất nghiệp, kế hoạch thoát nghèo đang đang tiến bước vững chắc phải dừng lại. Không có xưởng luyện thép, con đường xi măng mà người trong thôn đang khao khát tan thành bong bóng, chín giáo viên không có tiền lương ... Cái thôn y phụ trách quay về thời trước giải phóng.
Chính sách trên đưa xuống, không thể không làm.Đêm hôm đóng cửa xưởng luyện thép, Vân Chiêu và ông chủ xưởng luyện thép hai người chỉ có vài miếng rau mà uống hết ba chai rượu, sau đó là ngã ra sân, bò như giòi nôn ọe khắp nơi.
Hai người đáng thương sáng hôm sau tỉnh lại, một phải đối diện với ngân hàng đòi nợ, một thì ngồi trên đồi nhìn sơn thôn vừa có chút khởi sắc giờ im phăng phắc, khóc không ra nước mắt.
Từ đó mỗi khi Vân Chiêu hít một hơi không khí trong lành đều thấy phảng phất có mùi tiền trong đó.
Làm hoàng đế thì khác, nhiều hay ít chỉ là tiền thôi, vì tiền mà tổn hại đất đai cư trú đời đời là phạm tội với nhân dân, là vô trách nhiệm với con cháu.
Rỡ, phải rỡ, không chịu rỡ thì đánh sập.
Không thứ gì được cản trở đế quốc tiến lên phía trước, nếu có phải đạp bằng.Đoàn Quốc Nhân đánh bại ba vạn thiết kỵ Chuẩn Cát Nhĩ ở Y Lê, thiết lập phủ Y Lê đại tướng quân, bước tiến về phía tây của Đại Minh đã dừng lại.Đồng thời phát thông báo nghiêm khắc nhất với các tộc Tây Vực, dám bước qua Thiên Sơn nửa bước, giết!
Lý Định Quốc sau khi không được phê chuẩn tấn công Kiến Nô từ thảo nguyên, hắn dẫn quân rời Sơn Hải Quan, dùng hỏa pháo thanh trừ từng cứ điểm, rốt cuộc trả cái giá không nhỏ mới lấy được Ma Thiên Lĩnh.
Từ Sơn Hải Quan tới Ma Thiên Lĩnh chưa tới 200 dặm, Lý Định Quốc tấn công ba tháng, hao phí quân nhu hơn 200 vạn đồng bạc.
Hao phí kinh người như thế dù Lý Định Quốc trán cao hơn trời sau khi thẩm tra quân nhu đành dừng bước.
Vân Mãnh tới Trấn Nam Quan, dù là kẻ người như rạ cũng phải kinh hoàng chứng kiến cảnh giết chóc Kim Hổ tạo thành nơi đây, hắn không nhận bất kỳ tù binh chiến tranh nào, ai giơ đao về phía hắn là giết.
Ngay cả những nhân vật cấp thủ lĩnh của Thích gia quân cũng bị giết sạch, mạch Thích gia quân chính thức tuyệt diệt từ đây.
Thế là Trấn Nam Quan từ nay thành tỏa thành quan rất sạch sẽ, giống như đứa bé mới chào đời.Đài Loan cũng sạch sẽ như vậy.
Thi Lang suất lĩnh một vạn tám nghìn hải quân lục chiến, 200 chiến thuyền, xuất phát từ Kim Môn, quyết chiến ba ngày với hạm đội liên hợp của Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha, Hà Lan ở Bành Hồ, cuối cùng diệt hạm đội liên hợp.
Nhân lúc địch bất ngờ, phát động tấn công thủ phủ Đài Loan, trải qua nửa tháng chiến tranh gian khổ, ép tổng đốc thực dân Hà Lan đầu hàng.
Tới đây toàn bộ chiến sự ở trong nước kết thúc, chỉ còn hơn một vạn Vân thị cường đạo giờ gọi là quân đoàn Thiên Nam do Vân Mãnh suất lĩnh vẫn còn truy lùng đồng nghiệp trong núi sâu rừng thẳm, tìm được là giết sạch.
Vân Chiêu quyết loại bỏ toàn bộ nhọt độc cản trở cuộc sống của bách tính, bất kể thế nào không cho phép có loại gia tộc cường đạo nghìn năm như Vân thị tồn tại.
Danh Sách Chương: