Hàn Lăng Sơn tới được Đồng Quan, tòa thành nhiều khổ nạn này không còn là nơi cho con người sống, phố xá tiêu điều toàn rác rưởi cũng với loại người nhìn là biết không phải tử tế, bia chuyện Lam Điền đã chạy tới đây, nhưng không làm nó tốt hơn, thậm chí tệ hơn, hắn rất tức giận, vừa vào thành liền nhanh chóng tìm được người mình cần.
Mấy người ngồi trong quán trà, nhìn nhau một cái, đồng loạt trợn mắt lên, chẳng ai ưa ai hết, chẳng có gì lạ hết, khi ở trong thư đã vậy rồi, giờ tất nhiên chẳng thể khác.
Hơn nữa Hàn Lăng Sơn lựa chọn rời khỏi hệ thống của thư viện, tự theo đuổi đạo của mình khiến rất nhiều đồng song bất mãn với hắn, một số tên cực đoan còn cho rằng hắn là kẻ đào ngũ.
Nhưng thư viện không ngăn cản Hàn Lăng Sơn, ngược lại còn vui vẻ tiễn chân hắn đi theo đuổi đạo của mình, đồng thời giữ lại túc xá của hắn trong thư viện, khi nào Hàn Lăng Sơn thấy mệt mỏi, thấy thất bại, đều có thể về gian phòng nhỏ trong thư viện Ngọc Sơn, liếm láp vết thương, chờ cơ hội Đông Sơn tái khởi.
“ Trong tòa thành này vì sao không thấy bách tính bình thường, ta đi trên đường toàn thấy loại cường đạo tặc khấu, thậm chí ta nhận ra tên mở tửu lâu phía đối diện từng đánh cướp của ta ở phủ Phượng Tường.”
Người thiếu niên ngồi đối diện với hắn ngửa mặt nhìn trần nhà:” Tặc khấu toàn Quan Trung đều ở Đồng Quan, bọn ta dùng những kẻ này thay thế bách tính trong thành.”
“ Chuyện này không công bằng với bách tính.” Hàn Lăng Sơn không vì sự lạnh nhạt của người đối diện mà thay đổi thái độ:
“ Chuyện này có lợi với huyện Lam Điền.”
“ Triệu Quốc Kiều, chẳng lẽ đây chính là tư tưởng hi sinh lợi ích của số ít để thỏa mãn lợi ích số đông mà các ngươi theo đuổi?”
Triệu Quốc Kiếu hỏi vặn lại:” Thế ngươi cho rằng để bách tính Đồng Quan ở lại cho Tả Lương Ngọc ức hiếp là chuyện hay à, ngươi có biết khi đại quân đóng trong thành sẽ xảy ra chuyện gì không?”
Hàn Lăng Sơn nghiêm mặt chỉ trích:” Đó là giá trị tồn tại của đám người chúng ta, chúng ta cần bảo vệ bách tính, chỉ dẫn họ tự bảo vệ mình, chứ không phải dùng biện pháp thô bạo đuổi bách tính đi. Trước khi tới đây ta đã qua doanh trại các ngươi dùng để bố trí bách tính Đồng Quan, không phải ai cũng ủng hộ các ngươi đâu.”
Triệu Quốc Kiều đứng dậy vỗ bàn:” Những người này ngươi đi mà nói với Tả Lương Ngọc, chứ không phải lải nhải ở chỗ bọn ta, bọn ta làm thế là bảo vệ bách tính, đúng là bọn họ có chút tổn thất, nhưng tương lai bọn ta sẽ bù đắp lại cho họ.”
Hàn Lăng Sơn thong thả lấy giấy từ trong bọc hành lý ra, rồi lại lấy cả mực đầy tới trước mặt Triều Quốc Kiều:” Viết giấy làm bằng.”
Hai mắt Triệu Quốc Kiều gần như muốn phun lửa.
“ Không dám viết chứ gì? Hơn sáu nghìn ba trăm bách tính trong thành bị các ngươi chuyển khỏi thành, các ngươi cho rằng các ngươi là ai? Họ làm thế là vì tin tưởng huyện tôn, tin vào huyện Lam Điền ta, cho vì việc nghĩa mà rời Đồng Quan. Bọn họ quyến luyến nhà cửa, thà sống ở đồng hoang miễn cưỡng qua ngày, chỉ hi vọng sớm ngày về nhà.”
“ Nhưng bây giờ xem tình hình Tả Lương Ngọc không thể nào rút khỏi Đồng Quan trong thời gian ngắn được, giờ đã nhập thu rồi, các ngươi đã nghĩ tới bách tính phải sống qua mùa đông ở chốn đồng không mông quạnh thế nào chưa? Có nghĩ tới thương cổ phải buôn bán ra sao chưa? Có nghĩ tới cuộc sống của họ không?”
“ Triệu Quốc Kiều, ngươi chớ có cho rằng hai bát cháo của các ngươi là thi ân cho người ta, ở chuyện này là các ngươi mắc nợ bách tính Đồng Quan, bách tính Đồng Quan đang phải hi sinh cho huyện Lam Điền.”
“ Một tập thể mà ngay cả lợi ích của thiểu số cũng không thể quan tâm được thì sao có thể là tập thể tốt, các ngươi hôm nay vì lợi ích của mình mà hi sinh một bộ phận, mai các ngươi lại hi sinh một bộ phận khác, cuối cùng là hình thành thói quen hi sinh lợi ích của người khác, điều này là không thể chấp nhận được.” Hàn Lăng Sơn tuy ngôn từ kịch liệt, nhưng từng lời rõ ràng điềm đạm, không có chuyện vỗ bàn quát tháo:
Triệu Quốc Kiều thong thả ngồi xuống ghế:” Được, ngươi cho rằng mình thông minh hơn, vậy thì ngươi cho ta một cách giải quyết, vừa có thể phong tỏa đại quân của Tả Lương Ngọc trong Đồng Quan, lại không khiến bách tính bị quân đội của hắn họa hại đi.”
“ Không cần cường đạo phong tỏa, bách tính cũng có thể phong tỏa được chúng.”
“ Hừ, tưởng ngươi nói gì hay ho, thì ra là muốn đem bách tính ra cho người ta họa hại, bọn ta không chấp nhận điều đó.”
Hàn Lăng Sơn liên tục lắc đầu:” Cương không thể bền lâu, nhu thì chẳng thể giữ gìn, con đường đi trong tương lai chúng ta gập ghềnh xa xôi, các ngươi không thể dựa vào vũ lực thô bạo để giải quyết vấn đề được, bản chất của vũ lực là phá hoại, bất kể là các ngươi cẩn thận tới mấy, tổn hại vẫn cứ xảy ra, không phải cứ muốn khắc chế là được, vì vũ lực sẽ sản sinh ra vũ lực, đó là điều không thể tránh.”
“ Vũ lực là thứ dùng trên chiến trường, còn ở những nơi khác, những vấn đề khác, chúng ta phải kiên nhẫn giải quyết vấn đề từng bước từng bước một. Thủ đoạn bạo lực dùng ở dân sinh là không thể chấp nhận.”
Triệu Quốc Kiều hừ một tiếng: “ Ngươi vẫn lải nhải cả đống lời thừa thãi như xưa, rốt cuộc chẳng đưa ra được giải pháp nào.”
Hàn Lăng Sơn mỉm cười: “ Để ta đi tìm Tả Lương Ngọc nói chuyện, có ai kể cho ta biết về quá khứ của người này được không, ta không biết rõ lắm.”
Một thiếu niên nãy giờ khép mắt ngồi dựa vào lưng ghế ngủ gật không tham gia tranh luận với bọn họ lên tiếng đều đầu như đã học thuộc lòng: “ Tả Lương Ngọc năm xưa ở hữu danh đô ti Liêu Đông, cũng xứng với sự tín nhiệm của triều đình, tác chiến với người Kiến Châu nhiều lần lập công, thương tích đầy mình đã chứng mình người này đã tận lực.”
“ Về sau binh biến Ninh Viễn, vì ngự hạ không nghiêm, bị Viên Sùng Hoán đuổi về nhà, tước chức vị thành dân, từ đó cho rằng quốc triều bất công, Viên Sùng Hoán thưởng phạt không công bằng.”
“ Năm Sùng Trinh thứ 3, người Kiến Châu nhập quan tấn công kinh sư, vô số quan viên bị liên lụy chặt đầu, đi đầy, bãi quan, Tả Lương Ngọc vì thế mà được phục chức dưới trướng Mã Thế Long, được phái đi chi viện Tào Văn Chiếu, cùng lập đại công được ban thưởng.”
“ Năm Sùng Trinh thứ 4, cùng Tôn Thừa Tông kịch chiến với Hoàng Thai Cát ở Tùng Sơn, Hạnh Sơn, sau trận chiến luận công, Tả Lương Ngọc xếp hàng đầu.”
“ Năm Sùng Trinh thứ 5, phản quân tiến vào Hà Nam ý đồ công phá Hoài Khánh, Tả Lương Ngọc nhận lệnh dẹp loạn, từ đó trở đi ông ta bắt đầu cuộc đời dẹp loạn của mình, liên tục đánh bại tặc khấu hết tên này tới tên khác, chém đầu, bắt sống vô số ...”
“ Thắng lợi liên tiếp làm Tả Lương Ngọc tự nhận công cao lại không được thưởng tương xứng, đồng thời sau sự kiện Viên Sùng Hoán nghi ngờ câu kết với quân Thanh, hoàng đế quay lại tin dùng hoạn quan, nội thần, sai phái họ đi giám quân, những kẻ đó trong quân khoa tay múa chân, làm Tả Lương Ngọc cực kỳ bất mãn.”
“ Năm Sùng Trinh thứ 6, Tả Lương Ngọc đánh bại tặc khấu ở Mãnh Hổ thôn, thấy tính thế không lành đám tặc khấu xin hàng, Tả Lương Ngọc và các bộ tướng không chịu, cho rằng đây là kế hoãn binh, nhưng hoạn quan giám quân vì tranh công liền đồng ý không cho Tả Lương Ngọc đánh nữa, vì thế tặc khấu lợi dụng sơ hở phá vây chạy mất.”
“ Từ đó trở đi Tả Lương Ngọc vốn là người một lòng dùng quân công thành tướng quân phong hầu trên lưng ngựa đã có nhận thức mới về quyền lực, dùng mọi thủ đoạn để thăng tiến, thu nạp hàng binh, nuôi giặc giữ mình, giết dân mạo công, bắt đầu trở nên ngông nghênh tàn bạo …”
Danh Sách Chương: