Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1005

Hướng Đông Tinh nói: “Không có gì để thương lượng, hơn nữa, cả một đời người, ai cũng phải trải qua mấy lần đánh cược tất tay. Anh ta là con át chủ bài của tôi, tôi muốn xem xem mình có thể giành lấy phần thắng hay không!”

Khi nói lời này, Hướng Đông Tinh ngẩng đầu lên, đối chọi với ánh mắt sắc bén của Từ Ngạo Tuyết, để lộ rõ khí phách ngạo nghễ, ngông cuồng!

Từ Ngạo Tuyết cũng bị khí phách này của Hướng Đông Tinh làm cho kinh sợ, cô ta nói: “Chúng ta cũng đâu nhất định phải đi tới bước đường cô sống tôi chết, hai bên đều có thể lùi một bước mà!”

Hướng Đông Tinh lắc đầu, cô ta đáp: “Lùi thế nào đây? Các người tổn thất nhiều tiền như vậy, bảo tập đoàn Hướng thị chúng tôi đập nồi bán sắt cho các người chắc?”

“Năm trăm triệu đô la kia cũng không phải từ trên trời rơi xuống, nếu chúng ta thất tín với người khác, vậy thì tiếp theo đây, xui xẻo chính là chính chúng tôi!”

“Cho nên bước này, thứ cho tôi không lùi được!”

Khuôn mặt Từ Ngạo Tuyết trở nên âm trầm.

Nếu bây giờ nói cô ta không hối hận khi xen vào vũng nước đục ở vùng Trung Hải này, vậy thì hẳn là nói dối, nếu không phải vì thấy tập đoàn Hổ Môn chèn ép tập đoàn Hướng thị sẽ đem lại lợi ích, vậy thì sao cô ta dám ra tay?

Hơn nữa càng lún càng sâu, mọi nguồn vốn đều đổ hết vào trận chiến tài chính không có hồi kết này, muốn rút lui toàn thây còn phải nhìn sắc mặt của tập đoàn Hướng thị!

“Quả đúng là lời hay cũng chẳng khuyên được kẻ liều chết, nếu đã như vậy thì cứ chờ anh ta chết trước mặt cô, sau đó chúng ta nói chuyện tiếp vậy!” Từ Ngạo Tuyết lạnh giọng nói.

Ngọc Tiểu Long cũng chỉ biết thở dài, quả nhiên mọi chuyện đã tới nước này, cho dù không đến, hay không muốn ra tay, thì cũng chỉ là thiện chí một phía đến từ cô mà thôi.

Tề Đẳng Nhàn đứng ở giữa sân, hắn ngáp một cái, bảo: “Không có gì muốn nói nữa sao? Nếu không còn lời gì để nói, vậy thì mau động thủ đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải tới bước này!”

Bàn tay Từ Ngọc Giai run lên, đầu thương và thân thương nháy mắt bay lên trời, tay ông ta khẽ động đậy, “leng keng leng keng” vài tiếng, chỉ trong nháy mắt, cây thương bằng sắt dài hai mét đã được lắp ráp xong!

Triệu Hằng Vũ cũng cười ha hả bước tới, anh ta nói: “Tên họ Tề kia, cậu cũng thật là ghê gớm, tuổi còn trẻ đã có thể khiến ba người chúng ta liên thủ hạ gục.”

“Cho dù hôm nay có bị đánh chết ở chỗ này…”

“Vậy thì khi truyền ra ngoài, đây cũng là một chuyện vẻ vang!”

Khuôn mặt Tề Đẳng Nhàn không có lấy một biểu cảm, hắn nhìn về phía Triệu Hằng Vũ, hỏi: “Anh họ Triệu à?”

Triệu Hằng Vũ nói: “Đúng vậy, tôi họ Triệu!”

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, mỉm cười nói: “Lát nữa tôi sẽ đánh chết anh đầu tiên, tôi ghét nhất là người họ Triệu!”

Triệu Hằng Vũ nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, bảo rằng: “Đúng là con kiến không biết trời cao đất dày, còn cả gan dám chống lại lệnh trời!”

“Một đứa Triệu quèn mà dám xưng lệnh trời sao?” Tề Đẳng Nhàn cười ha hả, chân phải tiến về phía trước một bước làm bước đệm, đặt trọng tâm của cơ thể ở giữa hai ch@n dang rộng.

Sàn nhà bằng đá cẩm thạch dưới chân chân hắn nứt toác ra chỉ trong nháy mắt, xuất hiện những vết nứt nhỏ li ti chẳng khác gì mạng nhện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK