Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1031

“Cô cũng đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, bởi vì từ lúc bắt đầu tôi đã nói cho cô nghe hậu quả rồi, là tự cô không muốn nghe, cũng không chịu làm theo.”

“Đương nhiên, cô cũng có thể yên tâm, tôi là một người rất biết giữ chữ tín.”

“Huống hồ nếu để tập đoàn Từ thị đóng cửa, bị tập đoàn Hướng thị nuốt sạch, vậy thì hậu quả cũng sẽ lớn lắm.”

“Nếu cô bằng lòng gánh vác hậu quả này, đỡ cái nồi này, chưa chắc tôi đã không mềm lòng mà thuận nước đẩy thuyền, giơ cao đánh khẽ.”

Tề Đẳng Nhàn vừa nói vừa duỗi tay nâng cằm Từ Ngạo Tuyết, lạnh lùng nhìn người phụ nữ kiêu ngạo này ở cự ly gần.

Ánh mắt Từ Ngạo Tuyết vẫn kiên cường và lạnh nhạt như cữ, cho dù sắp gặp phải chuyện mình vừa chán ghét vừa sợ hãi, cô ta vẫn cố gắng hết sức để bình tĩnh.

Cô ta muốn duy trì thái độ này của mình từ đầu chí cuối, tuyệt đối không thể để tên cặn bã Tề Đẳng Nhàn này xem thường mình!

Huống hồ lần này cô ta thua, không có nghĩa sau này cô ta vẫn sẽ thua, nếu Triệu gia đã đồng ý với cô ta, vậy thì cô ta vẫn còn cơ hội Đông Sơn tái khởi.

Từ Ngạo Tuyết cười lạnh: “Tề Đẳng Nhàn, anh sẽ không thắng mãi được đâu, anh làm nhục tôi, sẽ chỉ khiến cho tôi căm thù anh hơn, đến lúc đó trả thù cũng sẽ đáng sợ hơn!”

Tề Đẳng Nhàn lười nói chuyện, mấy lời tuyên ngôn của những kẻ thất bại bất kham, vào tai hắn đều là thứ vô nghĩa, có thể tự động bỏ qua.

Từ Ngạo Tuyết muốn giữ vững thái độ lạnh nhạt và miệt thị của mình, vậy mà tới thời khắc mấu chốt, cô ta vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.

“Cô đã bắt đầu sợ tôi rồi, cô cảm thấy cô có thắng được một người mà cô sợ hãi hay không?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi.

“Lúc trước khi đuổi tôi và cha tôi ra khỏi Đế Đô, Từ gia các người cũng phí không ít sức nhỉ?”

“Nợ nần giữa chúng ta sẽ được tính rõ ràng.”

Nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn bắt đầu đánh.

Từ Ngạo Tuyết vốn định giữ thái độ lạnh lùng, cảm giác cơ thể như bị xé thành hai nửa kia vẫn khiến cô ta đau đớn không chịu nổi, nước mắt cũng bắt đầu rỏ xuống, nhưng Tề Đẳng Nhàn lại không hề thương hương tiếc ngọc.

Khi trước Tề Đẳng Nhàn khen chân của Từ Ngạo Tuyết rất dài, không đi làm người mẫu chân thì đúng là đáng tiếc.

Bây giờ xem ra nó càng dài hơn.

Giữa lúc tận cùng đau khỉ, trong đầu Từ Ngạo Tuyết có rất nhiều suy nghĩ.

Cô ta hơi hối hận, vì sao nhất định phải lao đầu vào vũng nước đục ở thành phố Trung Hải Thị này, hả cớ gì khi trước cô ta lại xem thường Tề Đẳng Nhàn như vậy.

Nếu như ngay từ đầu đã coi trọng Tề Đẳng Nhàn, vậy thì cô ta cũng sẽ không thua thảm thế này.

Tới thời khắc quyết định, cô ta mới phát hiện ra tên này là một kẻ địch lớn, vậy nên không kịp trở tay, sơ hở quá nhiều.

Cho dù bắt tay với Huyết Khô Lân để giết chết Trần Ngư là một âm mưu vẹn cả đôi đường, nhưng cuối cùng kết cục vẫn là thất bại, hơn nữa còn khiến cô ta và Ngọc Tiểu Long suýt trở mặt thành thù.

Nỗi đau đớn mãnh liệt kéo cô ta trở lại hiện thực, sau đó cô ta dùng hết toàn lực để lại dấu vết trên người Tề Đẳng Nhàn bằng móng tay hòng trả đũa.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK