Chương 984
Trần Ngư và Lý Vân Uyển lau bụi bẩn trên mặt, nếu Tề Đẳng Nhàn không phản ứng đủ nhanh, thì bây giờ tất cả mọi người đều đã bị chôn vùi dưới đống đổ nát kia rồi.
Tề Đẳng Nhàn cúi đầu phủi bụi đất trên người mình, hắn nói với Trần Ngư: “Nhất định phải điều tra ra được kẻ rắp tâm muốn hại cô là ai, đây không chỉ đơn giản là chuyện của Trần gia các người nữa, mà cũng là chuyện của tôi!”
Khi nói những lời này, hắn vô cùng phẫn nộ, vô cùng bực bội, bởi vì căn nhà của hắn đã bị người ta đánh bom thành đống đổ nát.
Trần Ngư nghiêm túc gật đầu, đảm bảo rằng: “Anh Tề cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nhanh chóng điều tra ra được kẻ nào đang có ý đồ xấu với Trần gia chúng tôi, đến lúc đó tôi sẽ nói lại kết quả điều tra với anh trước tiên.”
Tề Đẳng Nhàn thở dài, cất bước đi vào giữa đống phế tích, bắt đầu nhặt nhạnh một vài món đồ quan trọng.
Cũng may, giấy chứng nhận nhà đất còn chưa bị phá hủy, tất cả đều được đặt trong một cái két sắt, hắn mở két sắn ra, sau đó lấy hết đồ vật bên trong.
Ngay vào lúc này, Cá Sấu cũng được điện thoại, hay tin Trần Ngư và Tề Đẳng Nhàn đều bình an vô sự, điều này khiến cho anh ta ngẩn cả người.
“Làm tới vậy rồi mà cũng không giết được cậu ta sao? Xem ra người này không hề đơn giản, nếu như muốn tiếp tục ra tay, chúng ta cần phải suy nghĩ cho thật kỹ càng vào!” Cá Sấu vuốt cằm mình, nghĩ ngợi.
“Hoắc là tôi sẽ đích thân ra tay tiễn anh ta lên đường vậy.”
Sự tình đã tới nước này mới có thể xem như tạm được sóng yên biển lặng, tổ chức mà Cá Sấu gia nhập cũng không tiếp tục ra đòn tấn công Trần Ngư nữa.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn rời khỏi đống đổ nát, hắn đưa tất cả đồ đạc cho Lý Vân Uyển để cô ấy cất giữ, hắn mỉm cười bất đắc dĩ: “Được rồi, tối nay chúng ta sẽ cùng nhau ngủ ở gầm cầu!”
Trần Ngư cười bảo: “Chắc anh chưa tới mức không có cả tiền thuê phòng tổng thống trong khách sạn đâu nhỉ? Anh nên chi ra khoản này đi thôi! Dù sao trong tài khoản của anh vẫn còn một tỷ đô mỹ tôi vừa gửi cơ mà!”
Lý Vân Uyển lắc đầu nói: “Hai người lạc quan thật đấy nhỉ, bây giờ tôi không thể nào cười đùa được.”
Mọi người đang nói chuyện thì trông thấy có mấy chiếc xe đang đi về phía này.
Tề Đẳng Nhàn híp mắt: “Có người tới kìa, hình như là xe của chính phủ, không phải sát thủ.”
Tâm thái căng thẳng của Trần Ngư cũng được thả lỏng ít nhiều, cô ấy lạnh mặt nói: “Động thái của chính phủ Hoa Quốc thật là chậm quá đi thôi!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Dù sao thì Từ Ngạo Tuyết cũng có nhúng tay vào chuyện này, dùng thế lực ở Đế Đô để thao túng ít nhiều chuyện ở đây, chuyện này cũng vô cùng dễ hiểu thôi.”
Ánh mắt Trần Ngư lạnh như băng.
Lý Vân Uyển nghiến răng nghiến lợi: “Bọn họ làm như vậy không phải là phí công vô ích sao? Nếu như Trần Ngư bỏ mạng tại đây, bọn họ cũng đâu được lợi lộc gì!”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, hắn không nói gì, nhàn nhã đợi những chiếc xe kia đi về phía của mình.
Những người vừa tới đây đến từ cục an ninh quốc gia, đại đa số người ở đây đều là quân nhân.
Người đi đầu là Triệu Chính Hoa, phó cục trưởng của cục an ninh quốc gia, hiện đang công tác tại thành phố Trung Hải.
Ông ta vừa xuống xe đã lập tức nghiêm mặt bước về phía Trần Ngư, trịnh trọng nói lời xin lỗi: “Thưa cô Trần, vô cùng xin lỗi vì đã khiến cô phải sợ hãi. Kể từ bây giờ, cục an ninh quốc gia chúng tôi sẽ toàn quyền phụ trách vấn đề an toàn của cô!”