Nam Thiến chặn Hoàng Sung và con gái Nhân Nhân ở đằng sau mình, cô sợ Hoàng Sung quá kích động mà trực tiếp động thủ gây rắc rối, cũng sợ rằng con gái sẽ nghe được những điều không nên nghe thấy từ cái mồm bẩn thỉu của Sở Vũ.
Sở Vũ nhìn ánh mắt Hoàng Sung đối diện với bản thân như đang muốn giết chết mình, không khỏi cười, nói: “Sao cơ? Muốn động thủ với tôi à? Anh quên mất lúc đầu cái chân kia tại sao lại bị người ta đánh gãy rồi à? Vết thương lành rồi lại quên đi đau đớn sao?”
Trong lúc nói chuyện, Sở Vũ vỗ tay ra hiệu, sau đó một nhóm người đàn ông lực lưỡng đi vào cửa hàng.
“Nào, treo món quà của tôi dành cho người bạn thân Nam Thiến này lên đi.” Sở Vũ cao giọng ra lệnh.
Những người đàn ông lực lưỡng này xé toạc túi đựng, tức khắc, từng bộ áo quan từ bên trong rơi ra, bọn họ cầm lấy áo quan rồi chuẩn bị treo nó vào trong cửa hàng.
Nam Thiến khai trương cửa hàng quần áo, Sở Vũ lại nhân lúc này muốn treo áo quan chuyên dùng cho người chết vào trong cửa hàng, thực sự là một kẻ độc ác, không hề chừa đường sống cho người khác! Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì đến lúc đó cửa hàng sẽ làm ăn như thế nào đây? Ai lại muốn bước vào đây mua quần áo nữa chứ, chỉ sợ họ vừa bước chân vào đã cảm thấy xui xẻo rồi.
Lúc này Dương Quan Quan tiến lên một bước, lạnh nhạt nói: “Cô muốn mặc những bộ quần áo này rồi để người ta khiêng từ đây ra ngoài sao?”
Sau khi Sở Vũ nhìn thấy Dương Quan Quan, cô ta không khỏi cười nói: “Tôi biết cô là ai, cô là con gái rượu nhà họ Dương ở Thượng Hải. Tôi đây tốt bụng nên khuyên cô tốt nhất đừng có nhúng tay vào chuyện này, nếu không chưa chắc cô đã còn mạng để mà quay về Thượng Hải đâu.”
Dương Quan Quan đã hiểu ngay rằng Sở Vũ dám tác oai tác quái ở đây như vậy là do có người chống lưng đằng sau sai khiến, thế nên cô ta mới chọn hôm nay đến đây để gây chuyện.
Nếu không phải như thế thì loại phụ nữ mồm mép tép nhảy này Dương Quan Quan chỉ cần giơ tay lên một cái là có thể tiện tay tát chết cô ta ngay!
“Mấy người còn ngẩn người cái gì chứ, nếu không treo áo quan lên bây giờ thì bao giờ quay về ta sẽ cho mấy người mỗi người một bộ để mặc đấy!” Sở Vũ quay đầu nhìn đám thuộc hạ mình mang tới, lạnh nhạt nói.
Những người đàn ông to lớn này bừng tỉnh, bắt đầu lấy giá treo quần áo treo áo quan lên.
Nam Thiến không kìm được nước mắt trước tình cảnh này, nước mắt tuôn trào không ngừng, trong lòng cô bây giờ chỉ có sự khổ sở. Cô chỉ cảm thấy bản thân mình số khổ, bao nhiêu năm qua đi rồi mà chuyện cũ vẫn không chấp nhận buông tha cho cô.
Hoàng Sung muốn động thủ nhưng vai lại bị Tề Đẳng Nhàn giữ lại, hắn lạnh lùng nói: “Để cho bọn chúng treo lên đi.”
Sở Vũ nhìn người trẻ tuổi béo núc ních, không khỏi cười nói: “Hiểu rõ tình hình như vậy là tốt, nếu như vận mệnh muốn cưỡng hiếp cô, cô lại không đủ sức để phản kháng lại thì hãy hưởng thụ nó đi!”
Nam Thiến nức nở hỏi: “Sở Vũ, cô rốt cuộc muốn làm gì?”
“Tôi sao?”
“Tôi có muốn làm gì đâu chứ!”
“Tôi chỉ nghĩ gần đây cô sống thật tốt, có tiến bộ, thế cho nên tôi muốn mang đến cho cô một chút phần thưởng để khen ngợi mà thôi.” Sở Vũ cười tủm tỉm nói, cô ta nhìn thấy từng bộ rồi từng bộ áo quan được treo lên giá quần áo, nhất thời cả mặt đều giãn ra thoả mãn vô cùng.
Nam Thiến hỏi cô ta: “Rốt cuộc cô muốn như thế nào mới đồng ý buông tha cho tôi đây hả? Tôi đã bị cô hại đủ thảm rồi đấy!”
Sở Vũ đáp lại: “Rất đơn giản thôi, cô từ bỏ quyền giám hộ cho Nam Nhân Nhân đi, tôi sẽ mang áo quan rời đi ngay lập tức. Hơn nữa, từ nay về sau tôi cũng không làm phiền đến cuộc sống hạnh phúc của cô với phế vật Hoàng Sung nữa. Một mũi tên trúng hai con nhạn, cô thấy sao?”
Nam Thiến nghe cô ta nói xong mấy lời này, ngay lập tức giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, phẫn nộ nói: “Không thể nào, cô đừng có nằm mơ đến chuyện này! Có phải Nghiêm Động cử cô tới đây không? Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ giao Nhân Nhân cho tên súc sinh như hắn ta!”
Chuyện năm đó của Nam Thiến, sau khi Hoàng Sung trở về đã gây ra náo động không nhỏ, thế nhưng đến cuối cùng chuyện này vẫn bị thế lực nào đó đè xuống.
Trước đó Nghiêm Động cũng muốn giành quyền nuôi Nhân Nhân với Nam Thiến, thế nhưng Nam Thiến thề chết không buông, sự tình suýt chút nữa gây ra ầm ĩ to, cuối cùng nhà họ Nghiêm đã ra mặt kiềm chế Nghiêm Động.
Điều này cũng là nhờ vào những mối quan hệ trước đây của Hoàng Sung.
Hoàng Sung và Nam Thiến bị người khác ức hiếp như vậy, lão đại năm đó che chở cho Hoàng Sung đương nhiên cũng không vừa mắt chuyện này, mặc dù không dám đắc tội với nhà họ Nghiêm nhưng có thể thuận nước đẩy thuyền mà tạo ra cơn sóng dư luận.
“Haha, cô vậy mà vẫn không chịu chấp nhận, vậy thì được thôi.”
Danh Sách Chương: