Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Tôn Dĩnh Thục nói: “Không phải tôi không nộp thuế tiền kiếm được ở Hoa quốc, hơn nữa, tôi góp nhân lực, công nghệ và vật liệu, không phải là tôi nên nhận nhiều hơn chút sao?”  

 

Dương Quan Quan cười nói: “Tôn phu nhân, nếu thực lực quý công ty mạnh như vậy, tại sao không tự mình cạnh tranh? Nhất định phải thương lượng hợp tác với tập đoàn Guoke chúng tôi! Hơn nữa, tập đoàn Gouke của chúng tôi còn cũng chưa nhận được vé tham gia.”  

 

Những lời này, coi như đã nói trúng tim đen.  

 

Tôn Dĩnh Thục muốn lợi dụng Red Star Construction để đàm phán các điều kiện, nhưng chuyện này sao có thể dễ dàng như vậy?  

  Advertisement

“Tôi muốn năm phần, không quá đáng chứ?” Tôn Dĩnh Thục hỏi.  

 

“Cô nghĩ quá rồi!” Tề Đẳng Nhàn nhếch miệng cười, lắc đầu nói.  

 

Tôn Dĩnh Thục nghe hắn nói vậy thì cảm thấy không vui, đen mặt nói: “Vậy ý của anh là gì?”  

  Advertisement

Tề Đẳng Nhàn giơ một ngón tay, nói: “Mười phần trăm, không thể nhiều hơn! Trong thời gian thi công, tiền lương của công nhân và vật liệu xây dựng bên cô đều do tập đoàn Guoke chúng tôi chi trả. Công nghệ sao, mua lại một lần, đến lúc đó thì hỏi chuyên gia ước định, nên nhiều nên ít là bao nhiêu.”  

 

Tôn Dĩnh Thục nghe thấy điều này, cô ta tức giận nói: “Ồ? Sao Red Star Construction lại trở thành một đội thi công rồi!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Nếu cô chê ít, thì có thể...”  

 

Vào lúc này, một thư ký lại gõ cửa thông báo tin tức.  

 

“Tề tổng, bên ngoài có một người tự xưng là trùm tài phiệt Thượng Tinh, tên là Lý Tuấn Duyên, nói muốn bàn bạc hợp tác với tập đoàn chúng ta!” Thư ký dè dặt nói.  

 

Trong nháy mắt sắc mặt Tôn Dĩnh Thục xanh mét, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình thường.  

 

Thị lực của Tề Đẳng Nhàn rất tốt, cho dù chỉ liếc mắt một cái, cũng có thể thấy được sự thay đổi tinh tế này của Tôn Dĩnh Thục, ngay lập tức nói: “Cho cậu ta vào!”  

 

Không lâu sau một người đàn ông Triều Tiên mặc âu phục trắng bước vào văn phòng thấy Tôn Dĩnh Thục cũng có mặt ở đây, cậu ta mỉm cười, cũng không ngạc nhiên gì.  

 

“Ồ… Tôn phu nhân cũng ở đây sao!” Lý Tuấn Duyên giả bộ không biết cười nói.  

 

“Lý tổng cũng tới à, đúng là trùng hợp nha!” Tôn Dĩnh Thục nghịch móng tay, thờ ơ đáp lại.  

 

Lý Tuấn Duyên quay đầu lại nhìn Tề Đẳng Nhàn nói: "Chắc hẳn đây là Tề tổng của Tập đoàn Guoke phải không? Tôi là Lý Tuấn Duyên, người thừa kế của nhà họ Lý, trùm tài chính Thượng Tinh, tôi đến đây để bàn chút chuyện với Tề tổng.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ồ? Có chuyện gì sao?”  

 

Lý Tuấn Duyên nói: “Chắc Tôn phu nhân là đến quý công ty để nói chuyện hợp tác của Red Star Construction với tập đoàn Guoke, sau đó đi tham gia vào hạng mục dự án xây dựng đường ống dẫn khí tự nhiên xuyên quốc gia phải không?”  

 

Tề Đẳng Nhàn không chút do dự gật đầu, mặc dù hắn không giỏi kinh doanh, nhưng vẫn có chút đầu óc.  

 

“Nếu anh không muốn hợp tác với Tôn phu nhân, anh có thể hợp tác với tôi, tôi sẽ cho Tập đoàn Guoke một cơ hội tham gia vào hạng mục này!” Lý Tuấn Duyên cười nói.  

 

“Ừm?” Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, lời nói này tràn đầy sự tự tin!  

Lý Tuấn Duyên nói: “Tôi đã từng hợp tác với Tập đoàn Dương thị mấy lần, họ chắc chắn sẽ có tấm vé tham gia, hơn nữa mối quan hệ của tôi với Tập đoàn tài chính liên minh phía Đông cũng khá tốt. Nếu anh đá bay Tôn phu nhân đi, tôi có thể thưởng cho anh một ngụm canh, anh thấy thế nào?”   

 

 

Nghe được bốn chữ “Tập đoàn Dương thị”, sắc mặt Dương Quan Quan trầm xuống.  

 

 

“ Sao Lý tổng có thể khẳng định tập đoàn Dương thị có thể lấy được vé vào hạng mục này?” Dương Quan Quan hỏi.  

 

 

“Đó là đương nhiên, Dương Ý của Tập đoàn Dương Thị có mối quan hệ rất tốt với Tạ Nhĩ Bỉ của Tập đoàn tài chính liên minh phía Đông. Hơn nữa, Tập đoàn tài chính liên minh phía Đông cũng cần sự giúp đỡ của một công ty trong nước Hoa Quốc, Tập đoàn Dương thị chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất.” Lý Tuấn Duyên liếc mắt nhìn cô ta một cái, ánh mắt kia như thể đang nhìn một đứa quê mùa không biết gì.  

 

 

Tôn Dĩnh Thục lạnh lùng nói: “Lý Tuấn Duyên, cậu quá đáng rồi đấy!”  

 

 

Nhưng Lý Tuấn Duyên không thèm nhìn cô ta một chút, chỉ bình tĩnh nói với Tề Đẳng Nhàn: “Điều kiện của tôi thế nào? Tôi cho anh uống một ngụm canh ít nhất cũng kiếm được mấy trăm tỷ, còn hơn đi theo Tôn phu nhân nỗ lực lãng phí.”  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK