“Khoe khoang...” Dương Quan Quan không nhịn được châm chọc một câu, “Quên mất lúc bản thân bị người ta gọi là chú mập rồi à?”
Nam Nhân Nhân rất giống Nam Thiến, đôi mắt to trong veo như nước, người cũng hoạt bát đáng yêu, khiến người ta vô cùng yêu thích.
Tề Đẳng Nhàn nhìn Nam Nhân Nhân, trong lòng không khỏi nghĩ nếu Dương Quan sinh con sẽ trông như thế nào, nhưng ngay khi suy nghĩ này vừa hiện lên, hắn liền nhận ra có gì đó không đúng, hắn đây có phải là già rồi hay không, lại nghĩ đến chuyện sinh con.
Bây giờ khắp nơi đều là 韭菜的镰刀 (liềm cắt cỏ-hiểu chỉ những kẻ lừa gạt người khác), mà sinh con làm gì!
“Gần đây không có ai đến gây phiền toái chứ?” Tề Đẳng Nhàn ôm cô bé đáng yêu, cười nói với Nam Thiến.
“Lần trước từ sau khi Lôi tổng quản tới, không có ai đến gây phiền toái nữa, tôi phải cám ơn ngài.” Nam Thiến rất lễ phép cúi đầu với Tề Đẳng Nhàn.
“Khách khí cái gì, cô là vợ của đồ đệ tôi. Sau này có rắc rối gì, trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói.
Nam Nhân Nhân giơ tay lên, nói: “Chú đẹp trai, con cũng muốn học võ công.”
Trong cửa hàng, Dương Quan Quan chọn quần áo cho Tề Đẳng Nhàn, quần áo có thể đặt may theo yêu cầu, tuy nhiên, hôm nay Tề Đẳng Nhàn muốn mặc ngay, thời gian không kịp, cô ấy chuẩn bị mua hàng có sẵn ở cửa tiệm.
Đang lúc Tề Đẳng Nhàn đùa giỡn với cô bé, có một người phụ nữ khi nhìn thấy hắn, liền lập tức chạy tới, trực tiếp quỳ xuống trước mặt hắn, khóc lóc kể lể: “Tổng giám mục đại nhân, cám ơn ngài...”
Tề Đẳng Nhàn vừa nhìn nhận ra, đây không phải là người mẹ trẻ tuổi ngày đó ở trong phòng xưng tội sao?
Hắn giơ tay đỡ cô ta dậy khỏi mặt đất và nói: “Hãy tạ ơn Chúa vì đó là ý muốn của Ngài, tôi chỉ làm theo ý muốn của Ngài mà thôi.”
Dương Quan Quan còn tưởng rằng Tề Đẳng Nhàn lại gặp phải chuyện gì, nhưng khi thấy, hóa ra là tới cảm ơn hắn, trong lòng cô ấy cũng tràn đầy một chút ấm áp.
Tên Tề Đẳng Nhàn này, tuy rằng có đôi khi khiến người ta rất khó chịu, nhưng xét đến cùng, quả thật vẫn là một tên rất trọng tình trọng nghĩa.
Nếu không có hắn, có lẽ cả đời này cô ấy sẽ sống trong bóng tối của nhà họ Dương.
“Tôi sẽ tin vào Chúa nhiều hơn và cảm ơn Chúa đã cứu rỗi tôi”, người mẹ trẻ vừa nói vừa khóc.
“Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cố lên, tôi chúc phúc cho cô.” Tề Đẳng Nhàn đưa tay sờ đầu cô ta, chúc phúc như một vị giáo hoàng.
Đợi đến khi cô ta rời đi, Dương Quan Quan mới mang theo hai bộ âu phục đi tới, nói: “Cô ta là tín đồ của anh à?”
Tề Đẳng Nhàn nói tóm tắt với cô ấy một chút về chuyện đã xảy ra, nghe xong cô ấy cũng tức giận.
Muộn một chút, Tề Đẳng Nhàn mặc âu phục Dương Quan Quan chọn cho hắn, đi hội hợp với Tôn Dĩnh Thục.
Tôn Dĩnh Thục mặc một chiếc váy mào đỏ, làn váy rất dài, nhưng xẻ tôi cao đến đùi, trước ngực cũng là kiểu cổ chữ V xẻ sâu, lực sát thương rất mạnh.
“Bữa tiệc hôm nay là do Trưởng công chúa Thượng Tinh của chúng tôi tổ chức, tôi và cô ta có rất nhiều mâu thuẫn, anh và tôi cùng nhau lên sân khấu, phải chuẩn bị tâm lý trước đi.” Tôn Dĩnh Thục cười nói với Tề Đẳng Nhàn.
Cô ta phát hiện, cà vạt của tên này có hơi lệch, liền tiến lên chủ động giúp hắn sửa sang lại.
Tề Đẳng Nhàn chỉ hơi cúi đầu phối hợp, đôi mắt cũng rất thành thật, chỉ nhìn chằm chằm vào phần chữ V khoét sâu, còn nơi khác, tuyệt đối không nhìn nhiều hơn một cái.
“Mình phát hiện, thần tượng của mình không chỉ có Tào thừa tướng...”
“Thần tượng của mình còn có thảo mãng anh hùng Hứa Hán Văn, kỵ sĩ vong linh Ninh Thái Thần, thượng tiên chân nhân Đổng Ngưu Lang...”
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn lung tung rối loạn suy nghĩ, cái cà vạt này, Dương Quan Quan sớm đã thắt xong giúp hắn, là chính hắn tháo ra.
Ha, kế sách này, thật tuyệt!
Sau khi Tôn Dĩnh Thục giúp hắn chỉnh lại cà vạt, duỗi tay vỗ vỗ vào ngực hắn, cười nói: "Bộ trang phục này rất đẹp, ai giúp anh tìm ra nó?”
Cái vỗ này, cô ta cảm thấy cơ ngực của đối phương thật rắn chắc, làm cho cô ta không nhịn được dùng đầu ngón tay vẽ vẽ hai lần lên cơ ngực bên trái.
Tôn phu nhân đã ba mươi tuổi, tuy rằng là một góa phụ, nhưng đời này vẫn chưa từng hưởng qua hương vị của nam nữ hoan ái.
Tâm tư có hơi xao động, cái này cũng vô cùng bình thường... Nếu không phải Tề Đẳng Nhàn có quá nhiều hành động não tàn, ngày hôm qua hơn phân nửa đã uống đồ uống lạnh, xem phim ảnh, sau đó mặt trời lên cao ba sào mới tỉnh ngủ.
“Người luyện công phu đều có dáng người tốt như anh sao?” Tôn Dĩnh Thục hỏi.
“Cũng không phải vậy, có một số đại tông sư cao lớn vạm vỡ, cái bụng rất lớn. Thể chất của tôi thiên về bề ngoài, hơn nữa cũng cố ý đắp nặn một chút, cho nên mới luyện thành như vậy.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Danh Sách Chương: