Chương 443
Người nhà họ Dương nhìn thấy cô ta đã không thích, nếu như không cô ta không được hưởng quyền thừa kế tài sản của nhà họ Dương thì có lẽ đã không bị bắt nạt, mỗi năm cũng có thể lấy được một ít tiền sinh hoạt.
Nhưng cô ta lại có quyền thừa kế này, chiếm được một chỗ ngồi trong nhà họ Dương, dù sao thì ba cô ta có như thế nào đi nữa cũng là con trưởng của Dương gia.
Lý Vân Uyển nói: “Hy vọng cậu ấy có thể sớm thoát khỏi chuyện này…”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cho dù cô ấy có chạy xa đến mức nào đi chăng nữa thì Dương gia cũng sẽ không dừng tay, chắc chắn sẽ tiếp tục chèn ép cô ấy, ép cô ấy từ bỏ quyền thừa kế.”
“Cậu ấy nói rằng cậu ấy sẽ không từ bỏ quyền thừa kế, bởi vì mẹ cậu ấy gả tới đây là vì chuyện này. Hơn nữa, Dương gia đã chèn ép cậu ấy nhiều năm như thế, cậu ấy cũng nên giành một phần về cho mình.” Lý Vân Uyển cười nói.
“Đúng là nên làm như vậy.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Hắn chỉ thích làm những việc mà những người khó chịu với hắn không thích, bởi vì làm những việc này có thể khiến cho những người đó càng không thoải mái.
Lý Vân Uyển nói: “Dương Phỉ Phỉ là người nhà Dương gia ở Thượng Hải, hôm nay phải chịu thiệt như thế, chắc chắn sẽ không chịu từ bỏ ý định đâu!”
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nói: “Đúng là phải đề phòng người nhà họ Dương sẽ dùng thủ đoạn hèn hạ nào đó, loại người như vậy thật khiến người khác cảm thấy ghê tởm.”
Nói chuyện một lúc, Lý Vân Uyển chuyển chủ đề, sau đó vui vẻ cưỡi bạch mã phi nước đại trong trường đua ngựa.
Trong lòng Dương Quan Quan và Kiều Thu Mộng đều không thoải mái, chỉ chậm rãi cưỡi ngựa đi loanh quanh đó.
Không qua bao lâu, Triệu Hắc Long đích thân cầm hợp đồng đến tìm Tề Đẳng Nhàn.
“Nhị đương gia, hợp đồng đã chuẩn bị xong, ngài chỉ cần ký tên mình lên là được!” Triệu Hắc Long cười nịnh bợ, nói.
“Hả? Sao tên tôi lại có trên hợp đồng? Không phải tôi đã nói là tặng câu lạc bộ này lại cho cô Dương Quan Quan, thay cho một lời xin lỗi rồi sao?” Tề Đẳng Nhàn cau mày.
Dương Quan Quan sau khi nghe thấy như vậy vội vàng xua tay, nói: “Đừng đừng đừng, giá trị của câu lạc bộ này quá cao, tôi nhận không nổi!”
Tề Đẳng nhàn nói: “Có gì mà không nhận nổi? Cô bị đánh, bọn họ phải bồi thường cho cô, là chuyện rất bình thường.”
Dương Quan Quan vẫn kiên quyết từ chối, nói: “Câu lạc bộ này rơi vào trong tay tôi sớm muộn gì cũng bị phá hủy! Anh cho rằng người nhà họ Dương sẽ trơ mắt đứng nhìn sao?”
Tề Đẳng Nhàn nghĩ cũng phải, Dương Quan Quan không có năng lực ngăn cản Dương gia ở Thượng Hải, nếu như để bọn họ biết được trong tay Dương Quan Quan còn có một câu lạc bộ tốt như vậy, rất có thể sẽ tới cướp mất.”
“Vậy tôi sẽ giữ lại, cuối năm sẽ chia 50% lợi nhuận cho cô.” Tề Đẳng Nhàn nhận lấy bút ký tên mình lên.
“Cái này thì không cần đâu!” Dương Quan Quan ngẩn người, có chút ngượng ngùng nhận lấy tiền.
Tề Đẳng Nhàn lười nói chuyện với cô ta, ném hợp đồng vào tay Triệu Hắc Long, nói: “Lần sau bảo em trai cậu mở to mắt ra, không phải lần nào cũng gặp may mắn như vậy đâu.”
“Phải phải phải, nhị đương gia dạy dỗ rất phải, tôi đã ghi nhớ rôi!” Triệu Hắc Long cười nói.
Trong lòng anh ta cũng thầm thở phào một hơi, chuyện này cũng coi như hoàn toàn chấm dứt ở đây!
Tề Đẳng Nhàn nhướng mày, hỏi: “Sao người của Dương gia lại chạy đến Trung Hải?”
Triệu Hắc Long nói: “Dương Phỉ Phỉ nhận lời mời từ tập đoàn Từ Thị nên mới tới.”