Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 416

“Còn sửng sốt làm gì, mau đi nhặt tiền đi!”

Không biết là bác gái nào rống giận một tiếng, sau khi xông ra ngoài, những người còn lại cũng đều hồi phục tinh thần lại, nhao nhao xông ra nhặt tiền.

Có vài người vì tranh đoạt tiền mặt, thậm chí xô đẩy lẫn nhau, suýt nữa đánh nhau.

Cũng may lúc này trên trời còn có hơn trăm tờ tiền lớn tung bay, nếu không, bọn họ không thể không đánh lộn.

Lý Vân Uyển rải tiền ra ngoài, nhìn thấy người phía dưới đều đang vội vàng nhặt tiền, không nhịn được vui vẻ, lúc này, tòa nhà kia cũng không có người rảnh đi vây quanh!

Chuyện như này, không tốn mấy trăm ngàn vạn thì khó mà giải quyết, nhưng lại hết lần này tới lần khác Tề Đẳng Nhàn chỉ dùng ba mươi vạn để giải quyết, thật đúng là quái kiệt mà!

“Mấy người tiếp tục rải tiền, tôi đi xuống đón Thu Mộng ra.” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Đừng vì vui vẻ mà ném quá nhanh, cũng đừng vì đau lòng mà ném quá ít…”

“Giữ nguyên tốc độ với hiệu suất này, chờ tôi cứu người ra, mấy người có thể dừng lại.”

Lý Vân Uyển ném rất thoải mái, dù sao cũng không phải tiền của mình, hơn nữa ném rất nhiều tiền lên trời, chuyện như thế này, cô còn chưa từng trải qua.

Đau lòng nhất chính là Dương Quan Quan, số tiền này đều là tiền mồ hôi nước mắt của cô, mở miệng một tiếng “ông chủ rộng rãi” kiếm được, lúc ném khỏi phải nói là đau lòng bao nhiêu.

Nhưng mà, cũng may làm như vậy là có hiệu quả, tất cả mọi người đều vội vàng tới đây nhặt tiền, không rảnh để ý tới việc Kiều Thu Mộng bị nhốt trong nhà dân.

Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng xuống lầu, sau đó gọi điện thoại cho Kiều Thu Mộng, bảo cô nhanh chóng đi ra.

Kiều Thu Mộng đẩy cửa ra nhìn, chỉ thấy đám đám người vừa vây quanh cô hiện tại đều đi nhặt tiền, không kìm nổi trợn tròn mắt.

“Đi!” Tề Đẳng Nhàn không nói hai lời, kéo Kiều Thu Mộng nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Mấy tên giám đốc điều hành tập đoàn Kiều thị đi theo Kiều Thu Mộng cũng thở phào nhẹ nhõm, đi theo phía sau hai người rời khỏi nơi này.

Sau khi giải cứu người thành công, Lý Vân Uyển cùng Dương Quan Quan cũng không tiếp tục rải tiền nữa.

Người phía dưới chờ một hồi lâu, thấy không có tiền tiếp tục từ trên trời rơi xuống, không nén được thất vọng.

“Không ổn, để cho gian thương chạy mất!”

Không biết là ai hét lớn một tiếng, chạy tới nhà dân vừa rồi của Kiều Thu Mộng.

Mọi người lấy lại tinh thần, cũng đều quát lớn chạy về.

Dương Quan Quan với Lý Vân Uyển nhân cơ hội đem tiền còn thừa buộc kỹ lại, sau đó xuống lầu, nhân dịp hỗn loạn này rời đi.

“Không có chuyện gì rồì!”

Sau khi Lý Vân Uyển và Dương Quan Quan đi ra, nhìn thấy Kiều Thu Mộng không có việc gì cả, đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lý Vân Uyển cười nói: “Ngài Tề, anh đúng là cũng có chút tài năng, đám cảnh sát không làm được cái gì, ngược lại bị anh xử lý xong, giỏi lắm! ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK