Hứa Hử thì lại hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cậu ta có được cái nhẫn đó là do đã lừa gạt và cướp được nó từ chỗ của Kiều Thu Mộng mà thôi, mọi người không nên tin vào những gì mà cậu ta nói ta! Vì Sở Quân Vương của chúng ta bị tên quốc tặc Tề Đẳng Nhàn lừa dối nên anh ấy mới phải chết đi trong oan ức, mà cái con đàn bà tên Kiều Thu Mộng kia thì sao, cô ta vốn dĩ là đệ tử của anh ấy, nhưng cô ta đã không báo thù giúp cho anh ấy thì thôi đi, vậy mà cô ta lại còn hết lòng che chở cho cái tên quốc tặc kia nữa, cô ta căn bản không xứng trở thành người dẫn dắt Vĩnh Dạ Quân chúng ta một chút nào!”
“Chỉ có Hứa Hử tôi đây mới là người lãnh đạo tương lai được toàn bộ Vĩnh Dạ Quân trông chờ mà thôi!”
“Đúng là nực cười mà!”
“Sở Vô Đạo bị quốc tặc lừa dối sao?”
“Hôm nay ở trong mắt của các người thì vị quân vương đã gây dựng nên Vĩnh Dạ Quân là một con người ngu ngốc và vô năng, không biết phân biệt phải trái đúng sai như vậy hay sao?!”
Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên giơ tay đập một cái lên bàn rồi quát lên thật to, một chưởng này của hắn lập tức khiến cho cả cái bàn lớn vỡ vụn ra, vụn gỗ bay tứ tung khắp mọi nơi.
Những chiến sĩ trực thuộc Vĩnh Dạ Quân đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc và hoảng hốt, bọn họ nắm thật chặt khẩu súng trường trong tay mình, biểu cảm trên khuôn mặt cũng trở nên căng thẳng và hồi hộp.
Hứa Hử thì lại nở một nụ cười hết sức lạnh lẽo: “Cho dù mày có nhiều lời như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không có một ai tin tưởng mày đâu!”
“Vậy còn tôi thì sao? Nếu như là lời nói của tôi thì liệu các anh có thể tin tưởng được hay không!”
Đúng lúc đó, một giọng nói vừa trong trẻo lại vừa lạnh lùng truyền đến từ ngoài cửa.
Chính chủ đã lên sàn rồi.
Kiều Thu Mộng bước đến, cô ta mặc một bộ tây trang màu đen với kiểu dáng dành cho nữ và nhìn Hứa Hử bằng ánh mắt hết sức lạnh nhạt, từ chính bản thân cô ta cũng toát lên sự uy nghiêm không mấy khi xuất hiện ở người phụ nữ này.
Hứa Hử không nhịn được mà tỏ ra sửng sốt, sau đó anh ta lên tiếng: “Kiều kỹ nữ, quả nhiên là cô! Cô và cái tên Lý Bán Nhàn này cấu kết với nhau, cùng chung một giuộc!”
Tề Đẳng Nhàn thì lại chỉ thản nhiên nói: “Ai tên là Lý Bán Nhàn cơ? Tôi chính là Tề Đẳng Nhàn, cũng chính là tên quốc tặc mà anh đã nói là phạm tội lừa dối Sở Vô Đạo khiến cho anh ta phải chết đây!”
Sau khi nói xong những lời này, Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên lau mặt một cái, tiếp đến là xương cốt bên trong cơ thể hắn bắt đầu biến hóa, khí huyết bành trướng cũng bắt đầu co rút lại, hắn dần dần khôi phục được diện mạo vốn có của bản thân mình.
Diện mạo vốn có của Tề Đẳng Nhàn vừa mới lộ ra thì Hứa Hử đã khiếp sợ đến nỗi suýt chút nữa thì ngã ngồi dập mông xuống dưới đất, những chiến sĩ đang đứng ở khắp xung quanh cũng đều tỏ ra ngạc nhiên và sửng sốt đến mức không gì có thể sánh được.
Người có tên, cây cũng có bóng! Nhất định là vào thời điểm hiện tại thì danh tiếng của Tề Đẳng Nhàn cũng cực kỳ có sức uy hiếp rồi.
“Các người có biết người mà tôi và Sở Vô Đạo đã từng phải liên thủ cùng nhau để cứu sống là ai không?”
“Anh ta tên là Lục Chiến Long!”
“Đại đa số các huynh đệ đang ở trong Vĩnh Dạ Quân ngày hôm nay đều là các chiến sĩ đã từng xuất ngũ. Tôi nghĩ, chắc là cũng có không ít người đã từng nghe qua cái tên của anh ta nhỉ?”
“Lục Chiến Long là một con người như thế nào, có cần tôi nhiều lời giải thích với các vị nữa hay không?”
Sau khi nghe được chân tướng từ trong miệng Tề Đẳng Nhàn, các chiến sĩ của Vĩnh Dạ Quân đang có mặt ở hiện trường vào thời điểm hiện tại cũng không thể giấu nổi vẻ sửng sốt trên khuôn mặt nữa, những âm thanh thấp giọng trao đổi của bọn họ cũng ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Kiều Thu Mộng bình tĩnh nói: “Những người có thể được thu nhận vào Vĩnh Dạ Quân, có thể sóng vai đi về phía trước cùng với ân sư của tôi và cùng với tất cả chúng tôi, không một ai lại không phải là những chiến sĩ có chung một chí hướng, không một ai lại không phải là những người ôm lý tưởng đồng nhất với tất cả chúng tôi!”
“Một Vĩnh Dạ Quân như vậy lẽ ra không nên bị chia cắt chỉ vì dã tâm của kẻ nào đó.”
“Một Vĩnh Dạ Quân như vậy lại càng không nên để cho quyền lực ở trung tâm bị chia tách ra làm nhiều phần!”
“Mong mọi người chớ quên câu nói ngày xưa của ân sư tôi, cho dù chúng ta đang sống trong Vĩnh Dạ - bóng tối vĩnh hằng, thì trái tim của chúng ta vẫn phải luôn hướng về ánh sáng!”
Tuy rằng giọng nói của Kiều Thu Mộng rất nhẹ nhàng và bình tĩnh, vậy nhưng sức mạnh ẩn giấu ở bên trong quả thực là vô cùng vô tận.
Dường như tất cả mọi người đều đang nghe thấy giọng nói của Sở Vô Đạo vang lên bên tai bọn họ.
“ n sư đã từng đi vào con đường lầm lỗi, cũng từng cảm thấy vô cùng khổ sở vì đã không thể kiểm soát được chính bản thân mình mà hại chết các anh em, anh ấy từng gánh chịu những vết thương rất sâu đậm trong lòng, khiến người ta càng thêm phần không tin tưởng vào một điều rằng anh ấy lại có thể tiếp tục sống sót!”
Danh Sách Chương: