Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi cô ta nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang giơ tay bịt kín mắt mèo, trên mặt là nụ cười bỉ ổi.

“Anh chưa đi à?!”

Vừa trông thấy Tề Đẳng Nhàn, Dương Quan Quan đã lập tức sầm mặt rồi hỏi bằng giọng điệu vô cùng khó chịu.

“Nếu cô tưởng tôi đi rồi thì còn mở cửa làm gì thế? Đừng viện mấy lý do ngốc nghếch như là cô chuẩn bị đi mua đồ đó nha.” Tề Đẳng Nhàn cười như không cười, dường như đã nắm thóp được cô ta.

Dương Quan Quan có cảm giác mình là một chú thỏ trắng thuần khiết, còn cái tên Tề Đẳng Nhàn kia là con sói xám kinh tởm già khú đế.

Dương Quan Quan cũng chẳng biết nên trả lời câu hỏi của hắn ra sao, cô ta không nghĩ ra được lý do nào khác.

Tề Đẳng Nhàn vươn tay, nhẹ nhàng ôm eo cô ta kéo lại gần.

“Tôi cứu cô nhiều lần như thế, cô không nghĩ mình nên cảm ơn tôi sao?” Tề Đẳng Nhàn đòi được báo đáp, vòng ôm càng lúc càng chặt.

“Tôi tôi tôi…” Dương Quan Quan cũng kinh sợ, cô ta bị bao phủ bởi mùi hương thuộc về một người đàn ông, đầu óc hỗn loạn, không nghĩ nổi bất cứ chuyện gì.

Dĩ nhiên Tề Đẳng Nhàn sẽ không bỏ qua cơ hội gần trong gang tấc, hôm nay là thời cơ tốt để tiến thêm một bước với Dương Quan Quan.

Cũng có vẻ hơi bỉ ổi vì đã lợi dụng người khác trong lúc khó khăn, nhưng người thành công thì phải biết nắm chắc lấy cơ hội.

Dương Quan Quan nhìn Tề Đẳng Nhàn dần dần tiến lại gần, vừa hồi hộp vừa bất an, cô ta nhắm chặt mắt, hai tay cũng vô thức đặt ra trước ngực.

Tề Đẳng Nhàn đè Dương Quan Quan lên cánh cửa, lập tức hôn lên đôi môi đỏ thắm.

Ban đầu cơ thể Dương Quan Quan run rẩy khe khẽ như bị điện giật.

Lông mi cũng bắt đầu run rẩy, dường như có thứ gì nặng cả ngàn cân đang đè trên mí mắt cô ta, khiến cô ta căn bản không thể mở mắt ra được nữa.

Hơi thở thuộc về một người đàn ông phả vào miệng mũi lại càng khiến cô ta mơ màng.

Tề Đẳng Nhàn chậm rãi thưởng thức đôi môi mềm mại như cánh hoa của Dương Quan Quan, khi có cảm giác thời cơ đã đến thì cố chen đầu lưỡi vào bên trong.

Nhưng hắn vừa mới bắt đầu thì Dương Quan Quan đã lập tức tỉnh táo lại, cặp mắt run rẩy mở to, hai cánh tay đang gập lại trước ngực cũng chống lên ngực Tề Đẳng Nhàn rồi đẩy ra thật mạnh!

Tề Đẳng Nhàn không kịp phản ứng nên bị Dương Quan Quan đẩy ra, lưng đập vào lan can trên hành lang phía sau.

Ngay sau đó, Dương Quan Quan đóng sầm cửa lại.

“Ôi chà, gấp quá rồi sao?” Tề Đẳng Nhàn xoa lưng, nở nụ cười có vài phần bất đắc dĩ.

Tề Đẳng Nhàn rất thích người con gái tên Dương Quan Quan này, đương nhiên không đơn thuần chỉ vì cô ta ngực to, mà còn vì hắn có cảm giác như đang đào kho báu vậy.

Hắn từng chút tháo gỡ những lớp ngụy trang cứng rắn bên ngoài của cô ta như lột vỏ một củ hành tây, cuối cùng phát hiện trái tim mềm mại được cất giấu bên trong, đó là chuyện khiến người ta mừng rỡ và ngạc nhiên đến mức nào.

Dương Quan Quan là người con gái đầu tiên khiến hắn phải chủ động tìm hiểu và theo đuổi, đúng như những gì “Kinh Thi” đã viết: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”

Tề Đẳng Nhàn biết, bây giờ chắc chắn Dương Quan Quan sẽ không mở cửa nữa, quan hệ giữa hai người chưa gần gũi đến mức như vậy.

Nếu Dương Quan Quan mở cửa thì không còn nghi ngờ gì nữa, hôm nay Tề Đẳng Nhàn cũng không cần về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK