Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 780

Kiều Thu Mộng không khỏi sửng sốt. Sau đó cô ta nổi giận, trầm giọng nói: “Cứ cho rằng bãi biển này là của làng du lịch Đông Sơn các người đi! Dù vậy thì bãi biển của mấy người làm bằng vàng sao? Chúng tôi chỉ vào nghỉ ngơi một chút thôi vậy mà lấy tận một trăm vạn?

“Không sai, bãi biển nhà tôi làm bằng vàng đấy, đưa một trăm vạn nhanh lên! Bớt dây dưa!” Người thanh niên này cười lạnh nói.

Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ bả vai Kiều Thu Mộng, hắn nhếch mép cười nói: “Mộng Mộng, cô không cần nói lý luận với loại người ngu ngốc này. Loại người này đến đây là để kiếm chuyện mà. Nếu cô không bẻ mấy cái răng của hắn thì sao hắn biết đau là như thế nào.”

Kiều Thu Mộng cũng thấy lời Tề Đẳng Nhàn nói rất có lý. Khi gặp phải những loại người mặt dày này thì ta phải mặt dày hơn nó, đây chính là giải pháp hiệu quả nhất.

“Mày nói chuyện kiểu gì vậy?”

“Biết tao là ai không?”

“Anh chính là quản lý làng du lịch Đông Sơn, Trương Hoan!”

Nghe Tề Đẳng Nhàn nói như vậy, người thanh niên không khỏi có chút bực bội, hơi nheo mắt lại nhìn đối phương.

Kiều Thu Mộng cười nhạo một tiếng, cái tên này cô ta chưa từng nghe qua, cũng không biết trâu bò cỡ nào?

Trương Hoan nhìn thấy mặt cô tỏ vẻ khinh thường, sắc mặt của hắn không khỏi trầm xuống, nói “Cô chưa từng nghe qua tên của tôi à?”

“Được rồi, vậy hai người đã nghe qua cái tên Lý Gia Quyền chưa?”

“Hai người chắc hẳn là biết Lý Thiên Lạc, thiếu gia của Lý gia đúng không?”

“Khu nghỉ dưỡng Đông Sơn thuộc tài sản của thiếu gia Lý Thiên Lạc. Tôi chính là cấp dưới của anh ấy đó!”

Khi Trương Hoan nói những lời này, khuôn mặt anh ta đầy kiêu ngạo, như thể anh ta là thừa tướng đi bên cạnh hoàng đế, nhìn rất chi là trung thành với chủ nhân.

Điệu bộ của anh ta như vị quan “dưới một người, trên vạn người” vậy.

Tề Đẳng Nhàn không khỏi nhíu nhíu mày, nói: “Lý Thiên Lạc?”

Hắn nghe cái tên này có chút quen, sau đó trong nháy mắt nhớ tới gì đó rồi nhận ra.

Nhìn thấy dáng vẻ của Tề Đẳng Nhàn, Trương Hoan không khỏi đắc ý, cho rằng hắn bị danh tiếng của Lý Thiên Lạc làm cho sợ hãi, lập tức nói: “Sao, bị dọa sợ rồi à?”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, sau đó cười nói “Tôi chỉ là cảm thấy buồn cười mà thôi, anh là người hầu của người ta mà sao trông tự hào thế? Thật là không hiểu nổi!”

Trương Hoan sửng sốt một chút, sau đó nổi giận, lạnh lùng nói: “Tao có là người hầu của thiếu gia Lý Thiên Lạc thì so với rác rưởi như mày còn tốt hơn nhiều! Chỉ cần thiếu gia Lý Thiên Lạc thưởng cho tao một miếng ăn thì tao muốn đánh tụi bây, muốn chửi tụi bây bao nhiêu chả được.”

Tề Đẳng Nhàn nói: ” Vậy gọi Lý Thiên Lạc tới đây thử xem, xem anh ta có dám nói những lời như vậy trước mặt tôi không?”

Lần trước Lý Thiên Lạc ở giết người ao đất thượng làm sự tình, Tề Đẳng Nhàn đã trực tiếp tới đá cửa phòng tập.

Nếu lúc đó hắn không phải nể tình Phó Phong Vân, sợ làm mất thể diện của ông ấy. Thì chắc hắn đã hủy hoại thanh danh của Lý Gia Quyền từ lâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK