Chương 544
Vương Vạn Kim lạnh lùng nói: “Công ty do một tay ba sáng lập nên, ba muốn làm như thế nào còn chưa tới lượt con phản đối! Con chỉ là con trai ta, còn muốn dạy lão tử biết phải nên làm việc như nào nữa sao?”
Vương Đông suy sụp ngồi xuống, vô cùng hận thù nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn.
Nếu không phải Tề Đẳng Nhàn tới đây mê hoặc lòng người thì sao ba của mình có thể ra một quyết định hoang đường như vậy được?
“Tôi lập tức gọi điện cho Từ Ngạo Tuyết giải thích một chút rồi rút vốn đầu tư!” Vương Vạn Kim gật gật đầu với Tề Đẳng Nhàn, mỉm cười nói.
“Được rồi.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, dương dương tự đắc bưng nước trà lên uống một ngụm.
Vương Vạn Kim lại răn dạy Vương Đông đang kích động hai câu rồi mới gọi điện thoại cho Từ Ngạo Tuyết, bên kia tiếp điện thoại rất nhanh chóng.
“Vương tổng, ngài khoẻ không, có chuyện gì sao?” Thanh âm Từ Ngạo Tuyết từ phía bên kia truyền tới.
Dương Quan Quan nghe thấy thanh âm này thì cảm thấy sao nó không còn cao ngạo thanh lãnh như vậy nữa mà ngược lại còn mang theo chút ôn hoà khách khí.
Quả nhiên là chỉ khi có thân phận và địa vị xã hội đủ cao thì mới có thể khiến loại người này không dùng mắt chó tới xem người.
Tề Đẳng Nhàn nói không sai, đối phó với loại người này thì nên vả cho họ sưng mặt lên mới đúng.
Vương Vạn Kim cười cười: “Từ tổng, thật ngại quá, quấy rầy cô rồi. Ở chỗ tôi có chút việc muốn nói qua với cô một chút!”
Từ Ngạo Tuyết đáp: “Vương tổng khách sáo rồi, ngài đầu tư vào liên minh chúng tôi ba tỷ, có chuyện gì cứ nói thẳng là được.”
Vương Vạn Kim quyết đoán nói: “Là như thế này, sau khi về tôi có suy xét lại một chút, chuẩn bị rút vốn đầu tư, gần đây công việc vận hành của tập đoàn Vương thị gặp phải một số vấn đề, không có cách nào đầu tư vào bên ngoài nữa.”
Từ Ngạo Tuyết nghe thấy câu nói đấy thì hung hăng sửng sốt một chút, cô ta vốn tưởng rằng Vương Vạn Kim gọi tới là muốn nói chuyện chia cắt tập đoàn Hướng thị với cô ta, không nghĩ tới lời ra khỏi miệng lại là rút vốn!
“Ừm….” Từ Ngạo Tuyết im lặng một lát: “Vương tổng ra quyết định này là do quyết sách của chúng tôi khiến ngài không hài lòng sao?”
Vương Vạn Kim nói: “Cũng không phải vậy, Từ tổng, đây chỉ là lý do cá nhân của tập đoàn Vương thị chúng tôi thôi.”
Từ Ngạo Tuyết đáp: “Vương tổng có cần suy nghĩ kỹ lại một chút nữa không? Nếu rút số vốn đầu tư này về thì muốn đầu nhập lần nữa cũng không phải chuyện dễ dàng gì!”
Vương Đông ngồi một bên gấp tới mức vò đầu bứt tai nói: “Ba, ngài suy xét lại một chút đi!”
Vương Vạn Kim lạnh lùng nhìn anh ta một cái, sau đó nói: “Không cần đâu, tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi.”
Từ Ngạo Tuyết lại đáp: “Vậy thật đúng là đáng tiếc….”
Tề Đẳng Nhàn vươn tay với Vương Vạn Kim, ý tứ là đưa điện thoại cho hắn.
“Cái này….” Vương Vạn Kim ngẩn người, nhưng vẫn đưa điện thoại tới trong tay Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn vừa mở miệng đã cười nhẹ nói: “Từ tổng, ngạc nhiên không? Bất ngờ không?”
Từ Ngạo Tuyết nghe thấy thanh âm quen thuộc thì ngẩn ra, hô hấp trở nên dồn dập tức giận quát: “Tề Đẳng Nhàn, là do anh đang dở trò quỷ?!”
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Cái gì gọi là tôi giở trò quỷ? Các người nơi nơi kêu gọi đầu Từ thị là buôn bán làm ăn, còn tôi tới bảo lão Vương rút vốn đầu tư lại thành tôi giở trò quỷ? Có người tiêu chuẩn kép như vậy sao?”