Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 117

“Nhị đương gia thấy nên giải quyết thế nào?” Triệu Hắc Long khách sáo nói.

“Tôi đã từng nói điều kiện của tôi rồi, để cô ta làm y như vậy là được.” Tề Đẳng Nhàn liếc Lâm Vãn Thu một cái, khinh thường nói.

Triệu Hắc Long quay đầu lại nhìn Lâm Vãn Thu, tức giận nói “Điều kiện nhị đương gia cho cô, cô lại dám không đồng ý? Còn dám chần chừ? Chán sống rồi à?”

“Triệu tiên sinh, tôi tôi tôi…… tôi không biết…… ngày và Tề tiên sinh có quan hệ như vậy……” Lâm Vãn Thu nói năng lộn xộn, bị dọa cho mặt trắng.

Triệu Hắc Long lạnh lùng nói “Nhị đương gia bảo cô làm gì, thì cô làm cái đấy, nếu không đừng trách tôi vô tình!”

Lâm Vãn Thu bị Triệu Hắc Long dọa cho khóc lớn, cả người không ngừng run rẩy.

Đám vệ sĩ ban nãy còn hùng hùng hổ hổ, bây giờ đến rắm cũng không dám đánh một cái.

Tề Đẳng Nhàn không giả vờ gọi điện thoại, mà thật sự gọi Triệu Hắc Long đến rồi, hơn nữa Triệu Hắc Long còn rất sợ hắn.

Kiều Thu Mộng vẫn còn đang ngây người, bộp một tiếng, ngước mắt lên nhìn, đã thấy Lâm Vãn Thu quỳ trước mặt mình.

“Thu Mộng, xin lỗi, tất cả là do tớ sai…… Hôm qua tớ không nên chế giễu cậu, càng không nên không trân trọng quan hệ bạn học giữa chúng ta.”

“Bây giờ tớ quỳ xuống chân thành xin lỗi cậu, xin cậu tha thứ cho tớ……”

Lúc nãy nước mắt nước mũi Lâm Vãn Thu đã chảy xuống tèm nhem, cầu khẩn Kiều Thu Mộng tha thứ cho bản thân.

Kiều Thu Mộng vẫn còn ngơ ngác, vốn dĩ cô ta đến quỳ xin lỗi Lâm Vãn Thu ba ngày ba đêm, nhưng, bây giờ lại ngược lại.

Lâm Vãn Thu lại quỳ xuống xin lỗi cô, hơn nữa còn nhắc đến quan hệ bạn học của hai người, cầu xin cô tha thứ cho cô ta.

“Tớ quay về lập tức viết bài xin lỗi tập đoàn Kiều thị, sau đó như hôm qua đã nói, làm người đại diện cho tập đoàn Kiều thị vô điều kiện…… tất cả tổn thất của tập đoàn Kiều thị, cũng do tớ gánh chịu.”

“Thu Mộng…… Cầu xin cậu, nể tình quan hệ bạn học của chúng ta năm đó, cho tớ một cơ hội, tha thứ cho tớ đi!”

Lâm Vãn Thu vừa nói, còn vừa tự vả miệng mình, bộ dạng vô cùng thành khẩn.

Tề Đẳng Nhàn khoanh tay lạnh lùng cười, không nói gì.

Kiều Thu Mộng không đành lòng, liền lắc đầu, nói “Sớm biết có ngày hôm nay, lúc đầu cần gì phải làm khó nhau như vậy?

“Chúng ta nói thế nào cũng là bạn học, sau khi bước vào xã hội, lẽ ra nên giúp đỡ lẫn nhau, mà không phải là coi nhau như kẻ thù……”

“Cậu mau đứng dậy đi, tớ tha thứ cho cậu.”

Lâm Vãn Thu khóc thút thít đứng dậy, nói “Cảm ơn cậu, Thu Mộng……”

“Nhị đương gia, ngài xem, cô ấy cũng nói xin lỗi rồi, hơn nữa vợ của ngài cũng tha thứ cho cô ta rồi?” Triệu Hắc Long cười ha hả nói.

“Cứ vậy đi.” Tề Đẳng Nhàn không mặn không nhạt nói.

Triệu Hắc Long lúc này mới thả lỏng, cũng coi như vượt qua cửa ải này rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK