Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 261

Người đi lên có thân ảnh nhỏ dài, giày quân đội màu đen phối với quần quân đội màu đen, bên trên là một chiếc áo sơ mi quân đội, tuy rằng trên vai rỗng tuếch nhưng khí chất của người tới kia bày ra so ra còn muốn cao ngang với ngọn núi này.

“Ngọc Tiểu Long?!” Hướng Đông Tinh không nhịn được kinh hô một tiếng, kinh ngạc hô lên tên đối phương.

Ngọc Tiểu Long đi lên bậc thang, nhìn thoáng qua mọi người, nói: “Náo nhiệt vậy sao?”

Sắc mặt của Vương Hổ cứng đờ, hơi mỉm cười nói: “Ngọc tướng quân, tôi và từ tổng là bạn tốt….”

“Tôi biết mà! Chỉ là làm việc không thể đường đường chính chính sao? Cứ một hai phải đường ngang ngõ tắt?” Ngọc Tiểu Long có chút khó hiểu hỏi, mày đẹp hơi nhướng lên nhìn Vương Hổ.

“….” Trong lúc nhất thời Vương Hổ không nói ra lời.

Ngọc Tiểu Long bình tĩnh nói: “Sơn trang Vân Đỉnh là một nơi tốt, tôi thích ở đây.”

“Nhưng nếu hướng tổng hương tiêu ngọc vẫn ở chỗ này, khó tránh khỏi người ngoài sẽ nói ra nói vào gì đó.”

“Cái gì mà vì Ngọc Tiểu Long ở đây nên mới có thể xảy ra án mạng, cô ta cũng chỉ như vậy vân vân.”

Khóe miệng Vương Hổ giật giật, không nói gì.

“Tất cả đi đi, tôi ở chỗ này ngắm phong cảnh xem mặt trời lặn một lát.” Ngọc Tiểu Long cười cười, nói: “Tề Đẳng Nhàn ở lại là được.”

Vương hổ dù không cam lòng nhưng Ngọc Tiểu Long cũng đã nói vậy rồi, anh ta không còn gì để nói nữa.

Phất phất tay, Vương Hổ dẫn theo người của mình rời khỏi.

Tề Đẳng Nhàn vốn dĩ không muốn phản ứng Ngọc Tiểu Long, cũng muốn bỏ của chạy lấy người nhưng Ngọc Tiểu Long lại nói: “Ngay cả dũng khí gặp mặt tôi cũng không có?”

Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng, để Hướng Đông Tinh đứng ở một bên chờ rồi lập tức đi tới bên cạnh Ngọc Tiểu Long, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì?”

“Tôi cứu anh một mạng như vậy mà ngay cả một câu cảm ơn cũng không có?” Ngọc Tiểu Long nhàn nhạt nói.

Tề Đẳng Nhàn hơi câm nín một chút, người phụ nữ này lôi từ đâu ra lắm cảm giác ưu việt thế? rõ ràng là tới cứu Vương Hổ và nhóm người kia của anh ta một mạng mà! Mặc dù thuộc hạ của Vương Hổ đều mang theo súng, có hơi khó giải quyết một chút nhưng hắn không phải loại giết người máu me gì, chỉ bị thương chút xíu mà thôi.

Ngọc Tiểu Long nói: “Anh không cần phải làm lại những việc trẻ con đó nữa đâu, thành thành thật thật bảo vệ tốt địa bàn hiện giờ sống yên ổn qua ngày không tốt sao?”

Tề Đẳng Nhàn lười nói chuyện, ánh chiều ta dừng ở trên mặt người phụ nữ tuy rằng có chút đẹp đến không chân thực nhưng cũng khiến hắn phiền chán tới mức nói không nên lời.

“Chỉ dựa vào anh cũng không thay đổi được cái gì, động dạng cũng không thể ném mặt mũi của tôi được.”

“Hiện giờ anh vẫn chưa rõ ràng sao?”

“Chúng ta không phải là người cùng một thế giới.”

“Tôi ở trên đỉnh núi.”

“Mà anh….”

“Ở chân núi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK