Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Kiểu dáng quá gối, nói cho cùng vẫn là không thể tạo ra phong cách truyền thống mà ngược lại còn mang loại cảm giác muốn phá hoại.  

 

Lúc này, khi ở trước mặt cao thủ thấy thần không đổi sắc, sự yêu nghiệt của Lý Vân Uyển chung quy cũng không gây ra sóng gió gì.  

 

Hơn nữa, những cuộc tụ tập gần đây của Tề Đẳng Nhàn cũng không phải vô ích, tuy rằng chỉ là nhéo chân, xoa vai, dù sao nhân viên cũng đều có kinh nghiệm phong phú, cho dù có là heo nái già mặc áo ngực, cũng hết bộ này đến bộ kia.  

 

Tề Đẳng Nhàn đã học đầy đủ lý thuyết, lúc này đang tiến hành thực hành, nghĩ lại thì, nói có thể khiến con gái nhà người ta nhão thành một vũng nước cũng không phải chém gió!  

 

Đối mặt với Lý Vân Uyển không còn có thể kiêu ngạo được nữa, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy đã báo được thù lớn.  

 

"Anh Tề, em nhận thua, sau này không dám kiêu ngạo nữa." Cuối cùng, Lý Vân Uyển đành phải giơ cờ trắng tuyên bố đầu hàng.  

 

"Em thật tốt." Tề Đẳng Nhàn vuốt nhẹ mái tóc mềm của Lý Vân Uyển, ôn nhu nói.  

 

Lý Vân Uyển hỏi: "Hả? Sao tự nhiên lại nói những lời này?”  

 

Tề Đẳng Nhàn liền đáp: "Khiến em phải vất vả đến Mỹ quốc làm việc, lâu như vậy mới có thể gặp một lần, cảm thấy nợ em rất nhiều!”   

 

Lý Vân Uyển mỉm cười đáp lại: "Không có gì, đây là thành công chung của chúng ta! Em cần nền tảng để có thể phát triển, hơn nữa chuyện này cũng có thể giúp cho anh, đều vừa đẹp, em rất hạnh phúc, không tủi thân chút nào.”  

 

“Nhân tiện sau khi anh qua được lần này, kế hoạch tiếp theo sẽ là gì?”  

 

“Có muốn tận dụng để trở lại Đế Đô không?”  

 

"Em thấy vừa hay! Có danh của Tổng giám mục, làm gì có ai dám động đến anh.”  

 

Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu, tín ngưỡng ở Hoa Quốc rất nhiều, hơn nữa Thánh giáo ở Hoa Quốc cũng chưa đủ lớn mạnh, mọi chuyện không hề đơn giản như Lý Vân Uyển nghĩ.  

 

“Vẫn chưa tới lúc nói chuyện này, để hôm sau đi!” Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

Lý Vân Uyển nhíu mày.  

 

Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Sao thế?”  

 

“Em vừa mới phát hiện được cái này rất thú vị!” Lý Vân Uyển đăm chiêu nói.  

 

"Hả?"  

 

"Lúc anh nói chuyện với đàn ông đều là để hôm nào nói sau. Còn khi nói chuyện với phụ nữ, hầu như đều là để hôm sau nói?” Lý Vân Uyển cười như không cười hỏi, “Đồ khốn, anh giấu diếm giỏi nhỉ!”  

 

“Nói nhảm gì đấy!” Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói.  

 

“Hừ!” Lý Vân Uyển bất mãn hừ lạnh.  

Ngày hôm sau, Lý Vân Uyển ăn mặc khá trang trọng, tuy chỉ là một thân tây trang màu đen nhưng sức hút và khí chất độc đáo của cô ta vẫn không hề giảm đi.  

 

 

Hơn nữa, cả khuôn mặt đều hồng hào, đôi mắt vốn đã hấp dẫn người khác lại càng thêm thu hút.  

 

 

Ở nước Thiên Chủ không tranh giành với thế gian này, Tề Đẳng Nhàn có thể dùng chính con người thật của hắn để cư xử.  

 

 

Hơn nữa còn có Giáo hoàng bệ hạ che cho, làm gì có ai dám cả gan động vào hắn.  

 

 

"Đi thôi, đến nhà thờ!" Lý Vân Uyển ăn mặc chỉnh tề, đội mũ tiểu thư, mặc theo phong cách phương Tây.  

 

 

Hôm nay, Giáo hoàng mời chín Hồng Y Giáo Chủ đến đây để cùng nhau thảo luận về chuyện Tề Đẳng Nhàn gia nhập Thánh giáo, cũng để hắn đăng quang vị trí Tổng giám mục khu vực phía Nam.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK