“Tôi muốn mượn đại hội Võ đạo lần này để ra oai! Nhân tiện xem xem cái đám người đó có thể làm gì tôi được?”
“Bọn họ đều không đáng để quan tâm, kẻ duy nhất cần phải chú ý chính là tên da trắng mạnh nhất đang ẩn nấp ở Hương Sơn, Clarke.”
Dương Quan Quan nhắc đến Clarke bèn cảm thấy da đầu tê dại, người đó thực sự rất lợi hại, khí chất đó của anh ta khiến cô ấy thậm chí còn không thể nảy sinh suy nghĩ chống cự.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi sẽ bảo Vĩnh Dạ Quân âm thầm bố trí, hơn nữa cũng sẽ liên hệ với thuyền trưởng trước, sau khi đánh ra một đòn, tôi sẽ lập tức chạy trốn ngàn dặm. Yên tâm, không ai có thể bắt được tôi đâu!”
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Sung cũng đến đó.
Tề Đẳng Nhàn cũng không lười biếng mà dắt hai người đi luyện công.
Việc giảng dạy cho Dương Quan Quan đã hòm hòm rồi, bây giờ trọng tâm chính là là hướng dẫn Hoàng Sung.
Mặc dù Hoàng Sung có xuất thân là lính đặc chủng nhưng lĩnh hội và tu hành về phương diện võ thuật thực sự không có mấy thiên phú.
Tề Đẳng Nhàn đoán rằng lúc anh ta đầu thai thì phần lớn điểm kĩ năng đều đã được thêm vào khả năng thiện xạ rồi.
Còn về Dương Quan Quan, có lẽ ông trời đã ưu ái cô ấy mà cho cô ấy gấp đôi điểm kĩ năng so với người khác và lấp đầy thiên phú của cô ấy...
“Dạo gần đây tình hình bên phía Nam Thiến thế nào rồi? Có ai đến gây phiền phức cho cô ấy không?” Tề Đẳng Nhàn bảo Hoàng Sung lặp đi lặp lại việc luyện tập phách quyền và động tác nhanh chóng rút súng ra sau khi đánh ra phách quyền.
Hoàng Sung vừa cố gắng tập luyện vừa nói: “Từ sau lần Sở Vũ đến gây chuyện thì không còn ai đến nữa rồi. Có lẽ là do bọn họ nể mặt Lôi tổng quản, dù sao thì địa vị của Lôi gia ở Hương Sơn cũng không hề bình thường!”
Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu và nói: “Sư phụ của cậu bây giờ đã là phần tử khủng bố rồi, cậu có kẻ thù nào thì cứ kể hết ra đây, sau khi tìm ra bọn họ, tôi sẽ giúp cậu xử lí toàn bộ!”
Hoàng Sung lại nghiêm túc nói: “Có một vài mối thù vẫn là nên tự mình đứng ra giải quyết thì hơn!”
“Thế thì tùy cậu.” Tề Đẳng Nhàn uể oải nói.
Hắn cảm thấy cái tên Nghiêm Động đó quá ghê tởm, hơn nữa lại còn có quan hệ chị em với Nghiêm Mộc Long, vậy nên có giết chết cũng chẳng sao. Có điều, nếu như Hoàng Sung đã muốn tự mình báo thù thì cứ mặc kệ anh ta là được rồi.
Có điều, Tề Đẳng Nhàn cũng không quên nhắc nhở Hoàng Sung: “Cậu phải chăm nom Nam Nhân Nhân cho tốt đấy, nếu như cái tên Nghiêm Động đó chưa dứt tà tâm thì có lẽ anh ta sẽ nhắm vào cô bé đó.”
Hoàng Sung im lặng gật gật đầu.
Sau khi hướng dẫn hai người luyện võ xong, Tề Đẳng Nhàn bèn gọi điện thoại cho Trần Ngư và chuẩn bị đi đến Trang sức Trần Thị.
Trần Ngư đáp lại: “Được, tôi sẽ báo với Trần Hải một tiếng.”
Trần Hải chính là người phụ trách chính của Trang sức Trần thị và là bố của Trần Tuấn Nghị.
“Nếu như Trang sức Trần thị hợp sức với tôi để đánh bại Trang sức Hà thị thì sẽ phải chịu một số tổn thất nhất định, những tổn thất này, đợi đến khi tôi khá giả rồi sẽ đền bù lại cho các cô.” Tề Đẳng Nhàn thuận miệng nhắc một câu về chuyện này.
Hắn muốn đợi đến khi Hà gia đầu tư tiền bạc vào nguyên thạch và hoàn toàn rơi vào trong bẫy rồi thì sẽ để Trang sức Trần thị thông qua cách giảm giá để kéo giá cả đồ ngọc trên thị trường đi xuống, như thế thì sẽ có thể gây nên đả kích lớn mạnh hơn nữa đối với Hà gia! Hương Sơn có rất nhiều cửa hàng trang sức có giá trị vốn hóa thị trường rất khủng khiếp, nếu chỉ dựa vào một mình Trang sức Trần thị thì đương nhiên là sẽ khó có thể dùng sức mạnh của bản thân mình để kéo giá cả đồ ngọc đi xuống.
Có điều, nếu như khiến cho những cửa hàng trang sức kia nhìn thấy rằng có thể mượn cơ hội này để chèn ép Trang sức Hà thị đến chết thì có lẽ bọn họ cũng sẽ âm thầm phối hợp thôi.
Trần Ngư nói: “Giữa bạn bè với nhau không cần nói những thứ này.”
Sau khi cúp điện thoại, Tề Đẳng Nhàn gọi cho Long Phi Vũ và đi thẳng đến trụ sở chính của Trang sức Trần thị.
Tề Đẳng Nhàn và Long Phi Vũ vừa mới đặt chân xuống trụ sở chính của Trang sức Trần thị thì đã nhìn thấy “con cừu béo” mà mình đã nhắm vào từ lâu.
Danh Sách Chương: