Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8 Sư phụ.

Mọi người không khỏi sửng sốt, một đám nhìn Tề Đẳng Nhàn ở kia đếm ngược.

“Cậu bạn này thật đúng là gì cũng dám nói, có ai nguyền rủa thị trưởng như vậy sao? Tìm chết phải không!”

“Cứ cho là có Vương tổng che chở hắn đi chăng nữa, nhưng lần này hắn gây họa lớn như vậy, nếu thị trưởng thật sự tức giận, Vương tổng cũng không bao che nổi!”

“Cậu nhìn Tôn lão xem, sắc mặt đều biến đen cả rồi, cậu bạn nhỏ này đắc tội người ta đủ thảm.”

Khi con số cuối cùng từ miệng Tề Đẳng Nhàn thốt ra, sắc mặt Hoàng Văn Lãng đột nhiên tối sầm, duỗi tay ôm ngực chính mình.

Sau một lát, Hoàng Văn Lãng đột nhiên gào rống lên, thân thể ngửa ra sau, cả người gần như chết ngất ở trên ghế.

“Cứu tôi….” Hoàng Văn Lãng gian nan vươn tay, hướng Tề Đẳng Nhàn hô lên hai chữ cuối cùng.

Tôn Thanh Huyền thấy một màn như vậy, tức khắc dựng tóc gáy, cả người choáng váng, vội vàng tiến hành cấp cứu cho Hoàng Văn Lãng, các loại ngân châm đâm xuống nhưng chính là không có hiệu quả.

Chỉ trong chốc lát, Tôn Thanh Huyền đã đầy đầu mồ hôi lạnh, thuốc này….

Nếu thật sự khiến thị trưởng Hoàng bởi vì uống thuốc của hắn mà chết, vậy chính hắn cũng khó thoát được một kiếp a!

“Hà thủ ô trăm năm tuy bổ nhưng thuần âm, ông phối thuốc cũng không tệ, âm dương điều hòa…. Nhưng bệnh này của ông ta vốn dĩ không phải bệnh, một bát thuốc bổ kia đi xuống không chết mới là lạ.” Tề Đẳng Nhàn bâng quơ giải thích một câu.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía tề bình thường tức khắc thay đổi, không nghĩ tới thiếu niên này lại có mắt nhìn như vậy, kỹ thuật áp chế cả Tôn Thanh Huyền.

Tôn Thanh Huyền ho khan một tiếng, nói “Vị tiểu tiên sinh này còn có gì xin hãy chỉ giáo?”

“Không có hứng thú.” Tề Đẳng Nhàn bình đạm nói.

Hắn vừa mới nói, uống bát thuốc kia tương đương với việc tự tìm đường chết, nhưng Hoàng Văn Lãng tự mình muốn tìm đường chết thì việc gì hắn phải hỗ trợ?

Tôn Thanh Huyền vội vàng nói “Tiểu tiên sinh, vừa rồi là ta lỗ mãng quá mức nên nói chuyện có chút khó nghe….”

“Nếu tiểu tiên sinh có một thân công phu này, vậy mời tiểu tiên sinh ra tay cứu thị trưởng Hoàng một chút, lão Tôn ở đây vô cùng cảm kích ngài.”

“Những năm gần đây thị trưởng Hoàng cẩn trọng, lập nên công lao to lớn vì sự phát triển của Trung Hải, là trụ cột nước nhà, mời ngài cho ông ấy một cơ hội?”

Mọi người nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thờ ơ như vậy cũng sôi nổi mở miệng cầu tình mời Tề Đẳng Nhàn ra tay.

Vương Vạn Kim cũng cười nói “Nhị đương gia, bọn họ không có mắt nhìn, ngài cũng đừng chấp bọn họ, ra tay giúp một chút đi. Chỗ lão Vương tôi đây có không ít hạng mục còn cần thị trưởng Hoàng ban bố chính sách nữa….”

Tề Đẳng Nhàn đi tới trước mặt Hoàng Văn Lãng, đối mặt với hắn chính là một chân đạp thẳng xuống.

“Phanh!”

Hoàng Văn Lãng trực tiếp bay lung tung ra ngoài đụng vào trên vách tường, một miệng máu phun ra, kéo theo một bát thuốc vừa uống cũng phun nốt.

“Cậu thật to gan, không muốn cứu thị trưởng còn chưa tính, lại còn dám ra tay đánh người?” Bảo tiêu bên cạnh Hoàng Văn Lãng tức giận, sôi nổi chuẩn bị ra tay.

“Dừng tay!” Tinh thần của Hoàng Văn Lãng không biết từ đâu tới, gầm lên một tiếng khiến mọi người dừng lại.

Tròng mắt của Tôn Thanh Huyền đều sắp trợn tròn lên, chỉ thấy sắc mặt tái nhợt của Hoàng Văn Lãng sau khi phun máu nhưng lúc nói chuyện lại mười phần trung khí, rõ ràng đã tốt hơn phân nửa.

Hoàng Văn Lãng ho khan nói “Vị đại sư này là đang cứu tôi, không phải đánh tôi!”

Tôn Thanh Huyền vội vàng đi đến chỗ máu đen, dùng chút giấy khẩy khẩy lên đưa tới bên mũi ngửi, khiếp sợ nói “Có độc?!”

“Không hổ là Dược vương, cái này cũng có thể ngửi ra được…. Không tồi, bên trong có độc, hơn nữa cũng không phải là độc giống nhau.” Tề Đẳng Nhàn quét mắt nhìn Tôn Thanh Huyền một cái, kinh ngạc nói.

Độc này do một tên vô danh tiểu tốt giữa một đám thanh danh rõ ràng trong nhà tù U Đô điều phối ra, chuyên môn dùng để hại người, có thể khiến người chết lặng yên không một tiếng động.

“Đại sư, xin nhận của ta một lạy!” Hoàng Văn Lãng khom lưng một cái với Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn cũng không khách khí, gật gật đầu nhận nói “Được rồi, chậm rãi điều trị là được, lần sau cẩn thận một chút, chú ý đồ ăn hàng ngày.”

Trong mắt Hoàng Văn Lãng chợt lóe hàn quang, khẽ gật đầu, đợi sau khi trở về sẽ tra khảo người bên cạnh thật cẩn thận.

Tôn Thanh Huyền đầy mặt xấu hổ đi đến bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, cười nói “Thủ pháp của đại sư quả nhiên không giống bình thường, là lão già ta có mắt như mù không thấy Thái Sơn!”

“Hy vọng đại sư có thể cho ta một cơ hội thu nhận ta làm đồ đệ, ta nguyện đi theo đại sư học tập y thuật thật tốt….”

Mọi người nghe được lời này như bị sét đánh ngang tai, Tôn Thanh Huyền là ai? Thế là lại muốn hướng Tề Đẳng Nhàn bái sư học nghệ!

“Không rảnh, lúc khác nói sau.” Tề Đẳng Nhàn lại không chút khách khí cự tuyệt.

Vương Vạn Kim thấy nhiều không trách cười cười, tính tình này của Nhị đương gia không ai có thể chọc nổi.

Những ma vương vô pháp vô thiên đó trong ngục giam thậm chí có thể khiến tổng thống của một quốc gia đau đầu mà khi thấy Nhị đương gia còn không phải đều ngoan ngoãn nghe lời giống gà con sao.

Trùng hợp lúc này Tề Đẳng Nhàn lại nhận được điện thoại, là Lý Vân Uyển gọi tới.

“Tề Đẳng Nhàn, Mộng Mộng đang bị người khác chuốc rượu, phế vật như anh còn không nhanh tới đây đón cậu ấy về? Nếu lát nữa lỡ xảy ra chuyện gì anh chịu trách nhiệm nổi sao?” Sau khi điện thoại được tiếp, Lý Vân Uyển trực tiếp gầm lên giận dữ.

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, hỏi địa chỉ, sau đó ngắt điện thoại, để Vương Vạn Kim phái xe riêng hỏa tốc đưa mình qua.

Hắn và Kiều Thu Mộng đã trở thành vợ chồng hợp pháp, tuy rằng chưa thực sự phát sinh bất luận chuyện gì nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Kiều Thu Mộng bị người bắt nạt.

Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ, sau bị đuổi khỏi Tề gia là Kiều gia giúp đỡ cha con bọn họ, ở thời điểm mình khổ sở nhất là Kiều Thu Mộng cho mình một cây kẹo que.

Cây kẹo que kia rất ngọt, cho tới bây giờ hắn vẫn thường xuyên nhớ tới dư vị của nó.

Lúc này, Kiều Thu Mộng đã uống không ít rượu, mắt say mê ly lờ đờ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cả người lộ ra một cỗ vũ mị khiến người thèm nhỏ dãi.

Lý Vân Uyển ngồi ở cạnh đầy mặt lo lắng sốt ruột.

“Vu tổng, ba ly rượu kia tôi đều đã uống xong rồi, vậy hai ngàn vạn công ty các người thiếu tôi thì như thế nào?” Kiều Thu Mộng hỏi.

Trưởng phòng nhỏ của thương hội Hắc Long Vu Khải Hà ngồi ở trên ghế, mặt đầy ý cười nói “Cô uống tiếp ba ly tôi đây lập tức trả cô ba trăm vạn.”

Kiều Thu Mộng sửng sốt “Anh nói không giữ lời?”

Vu Khải Hà kinh ngạc nói “Kiều tổng, lời nói không thể nói bậy được. Tôi vừa mới nói cô uống tôi sẽ trả tiền chứ không hề nói sẽ trả nhiều hay ít.”

Đột nhiên hắn mang một chai rượu tây ra đặt trên bàn, phát ra một tiếng “bang” trầm, nói: “Như này đi, Kiều tổng, cô uống một hơi hết chai rượu này, tôi lập tức trả cô hai ngàn vạn, một phân cũng không thiếu!”

Kiều Thu Mộng hung hăng chớp chớp hai mắt của mình, mới ba ly rượu xuống bụng đã không chịu nổi, nếu lại uống một chai này khẳng định sẽ phải nằm ngang ở đây luôn.

Cô lắc lắc đầu, nói “Vu tổng, tôi thật sự không thể uống nữa, hay là….anh cứ trả trước cho tôi ba trăm vạn đi!”

“Ha ha, nếu cô đã tới thì sao có thể không uống đâu? Cô muốn uống cũng phải uống, không muốn uống cũng phải uống!” Trong mắt Vu Khải Hà lóe lên hàn quang, cười dữ tợn nói.

Trong khi nói chuyện, hắn trực tiếp vặn mở nắp chai, mùi rượu gay mũi khiến Kiều Thu Mộng có cảm giác muốn nôn mửa.

Lý Vân Uyển ở một bên vội vàng nói “Vu tổng, ngài cho chúng tôi chút mặt mũi đi….Mộng Mộng thật sự không thể uống tiếp được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK