Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Tôn phu nhân, chào cô.” Han Jung-myung mỉm cười với Tôn Dĩnh Thục, trong ánh mắt có mang một chút khiêu khích và ngạo mạn.  

 

 

Vì để lấy lại tấm bảng hiệu mà bố mình vẫn luôn nhớ nhung, khi ở Triều Tiên, Tôn Dĩnh Thục đã rất nhiều lần sử dụng sức mạnh của mình để nhắm vào Han Sung Joon và cũng đã từng bỏ vốn ra để mở ra hai ba lần đại hội võ đạo, kết quả là cái đám hữu danh vô thực mà cô ta mời đến lại không có một ai không bị Han Sung Joon đánh bại một cách dễ như trở bàn tay.  

 

Lâu dần, cô ta bắt đầu có hơi tuyệt vọng với chuyện này... đồng thời, mâu thuẫn giữa cô ta và phái Taekwondo Taiyi cũng ngày càng trở nên sâu sắc.  

  Advertisement

Ánh mắt của Han Jung-myung rất nhanh đã rơi trên người Tề Đẳng Nhàn, ông ta chậm rãi đưa tay lên, chắp tay thật chặt và nói: “Chắc hẳn vị này chính là sư phụ Tề rồi, tôi đã nghe về đại danh của sư phụ Tề đã lâu, hôm nay gặp mặt, hình như cũng chẳng có gì ghê gớm nhỉ. Có vẻ như anh cũng chỉ biết bắt nạt mấy tiểu bối ở trong đạo quán của chúng tôi thôi nhỉ?!”  

 

Tề Đẳng Nhàn đã đánh bại Jeon Dong Uk của phái Taekwondo Taiyi, lại còn bảo thuyền trưởng đưa đại đệ tử của Han Sung Joon là Han Dong San đi gặp Thánh chủ nữa.  

 

Lại thêm việc trước đây Tôn Dĩnh Thục đã từng lừa gạt Tề Đẳng Nhàn và cố ý tạo ra tin đồn, điều này khiến cho giữa Tề Đẳng Nhàn và phái Teakwondo Taiyi cũng có mâu thuẫn không nhỏ.  

  Advertisement

Lý Toàn Chân lại cười nói: “Ông Han, không được vô lễ, vị này là tổng giám mục của khu vực phía Nam đó, ông khách sáo chút đi!”  

 

Tề Đẳng Nhàn quay đầu sang nhìn Han Jung-myung, nở một nụ cười lịch sự và nói: “Có phải ông muốn đi gặp Thánh chủ không? Nếu như muốn thì cứ nói thẳng với tôi, tôi sẽ miễn phí vé cho ông.”  

 

Han Jung-myung đang muốn châm biếm ngược lại thì lại thấy Lý Toàn Chân lắc lắc đầu, ông ta nói: “Đừng có giương cung bạt kiếm như vậy mà, hôm đây mọi người đến đây để chơi chứ không phải để cãi nhau đâu.”  

 

Một nhóm người vừa mới đến gần trường đua ngựa thì nhìn thấy một con ngựa lớn đột nhiên nổi điên, thoáng cái thoát khỏi dây cương trong tay một nhân viên công tác và lao về phía Lý Toàn Chân!  

 

Lý Toàn Chân nhìn thấy con ngựa đang phi nước đại về phía mình nhưng vẫn đứng đó với vẻ mặt không đổi, Han Jung-myung ở bên cạnh đột nhiên lao ra và đứng chắn ở trước mặt Lý Toàn Chân.  

 

“Ha!”  

 

Trong miệng Han Jung-myung phát ra một tiếng gầm nhẹ, hai chân đứng vững với tư thế bắt đầu của Bát Quái chưởng.  

 

Chỉ thấy cơ thể của ông ta khẽ động, vòng eo nghiêng về phía trước, tay phải giơ lên cao, máu đột nhiên ngưng lại, bàn tay như một cái quạt hương bồ và ầm một tiếng phủ lên trên đầu của con ngựa.  

 

Bước tiến của con ngựa ngay lập tức bị chặn lại, sau đó, Han Jung-myung vặn cổ tay một cái, bờ vai rũ xuống, từ trong miệng của con ngựa vang lên tiếng hí thảm thiết.  

 

Cái đầu của cả một con ngựa lớn ngay lập tức bị ấn xuống, trọng tâm dồn về phía trước, móng trước trực tiếp quỳ rạp xuống đất, móng sau giơ lên thật cao.  

 

“Rầm!”  

 

Con ngựa đua nặng hơn bốn trăm cân đã bị một bàn tay của Han Jung-myung ấn ngã xuống đất.  

 

Han Jung-myung ấn đầu con ngựa xuống, một bàn tay khác vuốt ve cái bờm của nó: “Ngoan nào, ngoan nào, đừng hoảng sợ...”  

Lúc đầu con ngựa còn muốn vùng vẫy nhưng sau khi được ông ta vuốt ve vài cái, nó không còn động đậy nữa mà bỗng trở nên yên lặng.  

 

 

Xung quanh đột nhiên vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt, mọi người đều bị kinh ngạc trước bàn tay điêu luyện của Han Jung-myung.  

 

 

Một con ngựa hung dữ đang nhanh chóng lao đến đã lại bị một đòn vô cùng đơn giản của Han Jung-myung ấn ngã xuống đất, đây là sức mạnh khủng khiếp gì chứ?  

 

 

Tôn Dĩnh Thục nhìn thấy một màn này thì trong lòng bỗng chốc cảm thấy run rẩy, đây... thật là quá chấn động lòng người mà!  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy vậy thì trong lòng lại nghĩ: “Xem ra Han Sung Joon thật sự rất có bản lĩnh, Bát Quái chưởng của cái tên phó trưởng môn này thật là tốt quá đi... chiêu vừa rồi đã thể hiện rõ ràng võ công của ông ta rồi!”

 

“Anh có thể làm được như thế không?”  

 

Tôn Dĩnh Thục không nhịn được mà khẽ giọng hỏi Tề Đẳng Nhàn, cô ta giơ tay ra kéo kéo ống tay áo của hắn, bộ dạng cẩn thận dè dặt như thể sợ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của hắn vậy.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK