Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tề Đẳng Nhàn xua xua tay, cho hai kĩ thuật viên lui xuống, sau đó uể oải ngồi dậy, hỏi Lương Kiêu: “Mày có chuyện gì không? Nếu mày không có chuyện gì thì đừng làm phiền tao mát xa chứ.”  

 

 

Lương Kiêu bẻ đốt xương tay răng rắc, cười khinh bỉ, nói: “Không có chuyện gì sao? Hôm nay tao tới để bẻ gãy tay chân mày, rồi vứt mày xuống biển làm mồi cho cá mập đây!”   

 

 

Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái, nói: “Mày tốt nhất đừng có nghĩ ra mấy cái ý nghĩ nguy hiểm như vậy, người mời tao đến đây chơi là thiếu niên A Bân, mày thử quấy rầy tao xem, tao chỉ sợ mày sẽ phải ngồi trong tù đến hết đời này mất.”  

 

 

“Cái chó gì mà A Bân, trước giờ ta chưa từng nghe qua cái tên này!” Lương Kiêu cười khinh bỉ, tay chỉ vào Tề Đẳng Nhàn: “Lên hết cho ta, đánh gãy chân hắn đem đến cảng khẩu, ta sẽ tự mình tiễn hắn làm mồi cho cá mập!”  

 

 

Mấy tên thuộc hạ đằng sau Lương Kiêu ngay lập tức xông vào phòng, chạy đến chỗ có Tề Đẳng Nhàn.  

 

 

Hai người kĩ thuật viên dùng ánh mắt thương hại nhìn Tề Đẳng Nhàn, bất lực lắc lắc đầu, lúc nãy bọn họ nói hắn chạy hắn còn không chịu nghe, bây giờ hắn muốn chạy cũng không chạy được.  

 

 

Khiêu khích thái tử của Hòa Liên Thắng, sẽ có kết cục tốt đẹp sao?  

 

 

Tề Đẳng Nhàn lười biếng bước xuống giường, vừa đứng dậy, đã có một nắm đấm thẳng vào mặt hắn mà đánh.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn căn bản không thèm trốn, ngược lại còn rụt cằm lại, đột nhiên đánh ra một quyền “kim kê mổ thóc”.  

 

 

“Bùm”  

 

 

Nắm đấm của tên kia vừa chạm đến chán của Tề Đẳng Nhàn liền phát ra một tiếng đả kích, tiếp đó là tiếng xương gãy răng rắc.  

 

 

Tiếng xương gãy chắc chắn không phải là tiếng của xương đầu Tề Đẳng Nhàn được, dù sao thì đầu của hắn đến cả gạch cũng bị đập vỡ.  

 

 

Khớp cổ tay của tên thuộc hạ này bị xoay ngược lại, hắn ta đau đớn kêu lên, liên tiếp lùi về sau rồi ngã xuống đất.  

 

 

Hai bên trái phải của Tề Đẳng Nhàn đều bị mấy tên thuộc hạ lao đến công kích.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn cũng không muốn động tay động chân, hắn thuận tay nhặt lên gạt tàn thuốc lá ở trên tủ đầu giường, hắn vung trái vung phải, rất nhanh một cái đầu chó lớn đã bị Tề Đẳng Nhàn đập nát.  

 

 

Hai tên thuộc hạ ôm đầu ngã xuống.  

 

 

Sau đó, gạt tàn thuốc lá dưới tay Tề Đẳng Nhàn biến thành vũ khí vô song, những tên kia chết chắc rồi, mỗi đập và một cái đầu chó vỡ nát.  

 

 

Không đến mười giây, toàn bộ những tên thuộc hạ mà Lương Kiêu mang đến đều ôm đầu ngã xuống đất, tên nào cũng miệng kêu rên rỉ.  

 

 

Hai người kĩ thuật viên xem đến ngu người rồi, người nhìn béo béo trắng trắng như Tề Đẳng Nhàn, lại mạnh mẽ như vậy sao?  

 

 

Lương Kiêu cũng nhìn đến ngốc, hắn ta không nghĩ rằng Tề Đẳng Nhàn thoặt nhìn vô hại lại có sức chiến đấu khủng bố như thế kia.  

 

 

“Chỉ bằng những tên phế vật này, không thể đánh gãy chân ta đâu. Ta ngồi cho bọn chúng đánh cũng đánh không gãy.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi đi đến trước mặt Lương Kiêu.  

 

 

Sắc mặt Lương Kiêu lập tức cứng đờ, hắn ta theo bản năng lùi về phía sau hai bước, nói: “Mày muốn làm gì?”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nhún vai, đáp lại: “Đánh gãy chân mày rồi mang tên nhãi như mày làm mồi cho cá mập.”  

 

 

“Cái gì cơ?”  

 

 

Lương Kiêu nghe xong lời này của Tề Đẳng Nhàn liền tức giận không thôi, chửi hắn: “Mày có biết tao là ai không? Mày có biết bọn họ gọi tao là gì không?”  

 

 

“Thái tử sao, mày oai ghê ha!” Tề Đẳng Nhàn cười rồi đưa tay ra vả vào mặt Lương Kiêu.  

 

 

“Mày biết bọn họ phải gọi tao là gì không?”  

 

 

“Bọn họ phải gọi ta là thái tổ gia!”  

 

 

Lương Kiêu trực tiếp bị cú tát này đẩy lùi, cả người đập mạnh vào tường một tiếng, đầu của hắn ta ong ong, choáng váng, Lương Kiêu cảm thấy như có hàng trăm con ruồi đang bay xung quanh tai của hắn.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười, lời hắn nói cũng không phải giả, người ở trong nhà tù U Đô gọi hắn là nhị đương gia, vừa gọi hắn là Chu Nguyên Chương, bởi vì thủ đoạn chỉnh người của Tề Đẳng Nhàn có thể so được với Lão Chu Na.  

 

 

Hai người kĩ thuật viên run rẩy, đều không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại mạnh như vậy, giải quyết hết thuộc hạ của Lương Kiêu còn vả mặt Lương Kiêu…  

Bọn họ chỉ mong rằng sau khi sự việc nổ ra, bọn họ không bị liên lụy.  

 

 

Lương Kiêu cũng là một tên lợi hại, hắn ta lau đi vết máu trên miệng, hung dữ nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: “Thái tổ gia? Mày không chỉ xúc phạm tao mà còn xúc phạm bố tao là Lương Diệp! Hôm nay, dù có cả thị trưởng mới đến đây bảo vệ mày thì mày cũng không rời khỏi Hương Sơn được đâu, hôm nay mày nhất định phải chết trong bụng cá mập!”  

 

 

“Con mẹ nó tao đang tâng bốc mày đấy, được làm cháu trai ta, mày không vui sao?” Tề Đẳng Nhàn không kiên nhẫn: “Mày không biết ngôi vị của Chu Nguyên Chương ngay cả con trai mình cũng không truyền mà truyền thẳng cho cháu trai là Chu Doãn Văn sao?”  

 

 

“Tình yêu ông dành cho mày thì mày phải biết đường nhận chứ!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn vừa cười, vừa đạp một cái vào bụng Lương Kiêu.  



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK