“Có ở đó không? Muốn xem chân một chút chứ?” Trong lúc đang Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ nghiêm túc, hắn lại nhận được tin nhắn đến từ Trần Ngư.
“Cút.” Tề Đẳng Nhàn chỉ trả lời bằng một chữ, lời ít mà ý nhiều, hiển nhiên là hắn đã bị tổn thương nặng nề sau sự trả thù đầy ác ý của Trần Ngư lần trước.
Trần Ngư bèn gửi cho hắn một biểu tượng tin nhắn đeo kính râm thay lời đáp lại, trông cực kỳ đắc ý và kiêu ngạo.
Advertisement
Trong lúc rảnh rỗi không có gì làm thì cô ta rất thích trêu chọc Tề Đẳng Nhàn một chút.
Vào sáng hôm sau, Hứa Trường Ca nói với hai người Tề Đẳng Nhàn và Hứa Ức Ngọc: “Hôm nay hai đứa hãy đi theo chú ra ngoài nói chuyện làm ăn, chú sẽ đưa hai đứa đi gặp một nhân vật lớn là nhân tài vừa mới xuất hiện tại nơi này.”
“Ai vậy ạ?” Hứa Ức Ngọc không nhịn được mà tỏ vẻ ngạc nhiên, không có nhiều người có thể được bố của cô đánh giá cao như vậy đâu.
Advertisement
Triệu Tân Lan cũng hỏi bằng giọng điệu có chút bất mãn: “Anh đưa Tiểu Ngọc đi theo là được rồi, còn đưa cả Tiểu Lý theo làm cái gì nữa vậy? Anh không sợ cậu ta sẽ làm hỏng chuyện của anh à?”
Tề Đẳng Nhàn còn đang ước gì bản thân có thể được lười biếng một phen kia kìa, hắn vội vàng nói thêm: “Cô Triệu nói đúng đấy ạ, cháu chỉ là một thằng hai lúa, cái loại quê mùa mới từ quê lên, vừa nghèo kiết xác vừa không biết gì cả, không hợp để đi theo chú đâu!”
Triệu Tân Lan vừa ngạc nhiên lại vừa sửng sốt, bà ta ngẩn cả người ra, thầm nghĩ trong lòng rằng sao tự dưng cái thằng ranh con này lại biết mình biết ta thế nhỉ, lại còn cướp cả lời kịch của bà ta nữa chứ?
Hứa Ức Ngọc không nhịn được mà dở khóc dở cười nhìn Tề Đẳng Nhàn, cô thầm nghĩ có lẽ hắn đang ghi thù cái chuyện bị Triệu Tân Lan làm cho lãng phí một bánh trà ngày hôm qua nên mới cố ý nói như vậy với bọn họ mà thôi.
Hứa Trường Ca cũng phải bật cười, sau đó nói: “Thôi được rồi, nào cậu chàng quê mùa nghèo kiết xác, chúng ta cùng đi thôi!”
Hứa Ức Ngọc kéo cánh tay Tề Đẳng Nhàn để bắt hắn đi cùng mình: “Đi nào đi nào, bé mập.”
Khóe miệng của Tề Đẳng Nhàn giật một cái, từ lúc nào mà hắn lại có biệt danh là bé mập thế này? Tề Đẳng Nhàn hắn đây vốn là kiểu người mặc quần áo thì trông cao gầy mà cởi quần áo ra thì trông vạm vỡ cơ bắp hiểu chưa, lớp mỡ này chỉ là vì hắn đang ngụy trang bằng cách thổi phồng khí huyết mà thôi!
Bây giờ thì Tề Đẳng Nhàn cũng đã biết cái thói quen tùy tiện đặt biệt danh cho người khác của bản thân đáng ghét đến chừng nào.
Nhưng mà Tề Đẳng Nhàn cứ không thích thay đổi đấy!
Chiếc BMW Pininfarina Gran Lusso của Hứa Trường Ca đã đợi sẵn ở bên ngoài, khi nhìn thấy nó thì Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà tán thưởng: “Gu thẩm mỹ của chú Hứa cao thật đấy, cháu cũng có một chiếc xe tương tự như thế này.”
BMW Pininfarina Gran Lusso sở hữu thiết kế vô cùng thời thượng, ở phía sau chỉ có hai chỗ ngồi, hiện tại còn chưa được nhập về trong nước mà chỉ có ở nước ngoài mới bán, giá trị cực kỳ cao, ước chừng trên dưới ba triệu.
“Thôi anh đừng có mà ba hoa khoác lác nữa, coi chừng mẹ tôi lại bảo con xe BMW Pininfarina Gran Lusso của anh thực chất chỉ là Bảo Tuấn (*) Pininfarina Gran Lusso bây giờ.” Hứa Ức Ngọc trợn trắng mắt rồi đẩy Tề Đẳng Nhàn vào trong xe ngồi.
(*) Hãng xe nội địa của Trung Quốc.
Hứa Trường Ca bật cười ha ha mấy tiếng, không quá để tâm đến chuyện này, ông để cho hai cô cậu thanh niên trẻ tuổi ngồi ở ghế sau còn bản thân thì ngồi vào vị trí phụ lái.
Quãng đường không quá dài nên bọn họ đi cũng không mất bao lâu, tài xế nhanh chóng lái xe vào trong một câu lạc bộ cao cấp, sau đó bọn họ lại đổi sang di chuyển bằng xe điện cỡ nhỏ do câu lạc bộ cung cấp để tới sân đánh golf.
Khi đặt chân vào sân đánh golf, Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một bóng người yểu điệu nóng bỏng đang vung gậy, hai quả đồi ở phía trước ngực cô ta nảy lên theo từng động tác mãnh liệt.
“Cũng có thể so sánh được với Quan Quan đấy!” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà thầm nghĩ trong lòng.
Đến khi bóng người kia quay lại, Tề Đẳng Nhàn ngay tức khắc bị dọa đến nỗi tè cả ra quần, con mẹ nó chứ, chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy sao?
“Dương tiểu thư, không ngờ là cháu lại đến sớm hơn chú tận nửa tiếng đồng hồ đấy! Ha ha ha, thực sự là cháu đã khiến chú phải cảm thấy vô cùng hổ thẹn…” Hứa Trường Ca vừa cười thành tiếng vừa bước tới giơ tay ra, chủ động bắt chuyện với Dương Quan Quan.
Danh Sách Chương: