Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Kiều Thu Mộng uống có hơi say, Tề Đẳng Nhàn lại bỗng dưng nhớ tới chuyện Dương Quan Quan hỏi hắn hôm nay có còn muốn đến Lôi gia hay không.  

 

Lúc này hắn mới bất chợt tỉnh ngộ!  

 

Quả nhiên là hắn đã cẩu thả rồi!  

 

Thì ra câu hỏi của Dương Quan Quan chính là một cái bẫy...  

 

Bởi vì có câu hỏi được đặt trước này nên Tề Đẳng Nhàn chỉ có thể giả vờ làm người đàng hoàng để tiễn Kiều Thu Mộng lên xe trở về.  

 

“Có muốn đến chỗ tôi muốn chút cafe không? Trình độ xay cafe của tôi cũng không tồi đâu.” Sau khi ngồi lên xe, Kiều Thu Mộng quay đầu sang, mỉm cười và nói.  

  Advertisement

“Ồ... Chúng ta đã lâu lắm rồi không gặp nhau, có vài cảm xúc cần phải chậm rãi một chút, không được quá đường đột.” Tề Đẳng Nhàn trịnh trọng nói.  

 

Kiều Thu Mộng thở dài một hơi và cười nói: “Thực sự không ngờ rằng anh lại thận trọng về phương diện đó như thế đấy? Cũng được, chuyện này phải thuận theo tự nhiên một chút mới được.”  

 

Cô ấy khẽ cười và nói: “Vậy thì lần sau gặp lại nhé!”  

 

“Ừ, tạm biệt!” Tề Đẳng Nhàn vẫy vẫy tay và nói với vẻ nghiêm túc.  

 

Kiều Thu Mộng ngồi xe rời đi, nhưng trong không khí dường như vẫn còn lưu lại một chút u sầu nhàn nhạt.  

 

Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức trợn tròn mắt, không ngờ rằng IQ của mình lại bị Dương Quan Quan đè bẹp đấy, chậc chậc, sao lúc đó lại ngu ngốc như vậy chứ?  

 

Haiz, có lẽ là do anh đây quá đỗi thật thà, tâm địa lương thiện, tấm lòng nhân hậu nên mới không giỏi nói dối nhỉ!  

 

Có điều, hôm nay vẫn có chuyện đáng để vui mừng, đó chính là việc hắn đã lấy được ba trăm triệu đô la Mỹ từ chỗ của Hứa Hử.  

 

Thấy Tề Đẳng Nhàn quay về với mùi rượu trong miệng, trên mặt Dương Quan Quan hiện nên một nét cười, cô ấy nói: “Sao nào, chuyện hôm nay cũng coi như thuận lợi có đúng không? Uống cả rượu chúc mừng rồi cơ mà!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ngồi ăn bữa cơm với Kiều Thu Mộng, uống vài chén rượu, nói chút chuyện cũ mà thôi. Giống như những gì cô nói, chuyện hôm nay rất thuận lợi, tôi còn dựa vào một viên gỉ mũi để kiếm được về ba trăm triệu đó!”  

 

Dương Quan Quan dở khóc dở cười, cảm thấy khả năng lừa gạt người khác của Tề Đẳng Nhàn đúng thật là càng ngày càng lợi hại, ngay cả thuốc giải cũng lười làm giả mà trực tiếp ngoáy mũi một cái, xoa thành viên bi để lấy lệ mà thôi...  

 

Điều quan trọng là Hứa Hử còn nuốt nó xuống rồi.  

 

Người thì chết rồi đấy, cơ mà nếu như bị người khác giải phẫu để phân tích nguyên nhân cái chết rồi từ trong bụng mổ ra một đống gỉ mũi, cũng không biết pháp y sẽ có cảm nghĩ như thế nào nữa.  

 

Có điều, thủ đoạn kiếm tiền của Tề Đẳng Nhàn thực sự khiến Dương Quan Quan cảm thấy có chút mở mang tầm mắt, trong một khoảnh khắc, cô ấy cảm thấy mình làm ăn thật thà như thế này cũng không được ổn lắm.  

Làm ăn ngay thẳng sao có thể kiếm tiền nhanh bằng việc hắn đi lừa gạt người khác chứ?  

 

 

Tề Đẳng Nhàn trực tiếp thao tác và chuyển cho tên thuyền trưởng kia hai mươi triệu đô la Mỹ, coi như là tiền ứng trước cho hành động lần này, sau đó, sau khi hắn làm xong việc thì sẽ thanh toán hết một lần.  

 

 

“Tên thuyền trưởng này cũng đòi nhiều tiền quá rồi đấy? Hai mươi triệu đô la Mỹ mà chỉ là tiền ứng trước thôi á?” Dương Quan Quan nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn chuyển tiền đi thì không khỏi líu lưỡi.  

 

 

“Hết cách rồi, bây giờ anh đây là phần tử kh ủng bố, anh ta chịu làm việc cho tôi chính là đang kiếm tiền trên cái mạng của mình.” Tề Đẳng Nhàn bất lực nói: “Nếu như cô tìm người khác, đoán chừng chẳng có ai dám hợp tác với tôi đâu!”  

 

 

Dương Quan Quan ngẫm lại thì thấy cũng đúng, với tình hình hiện tại của Tề Đẳng Nhàn, ai dám ngang nhiên có quan hệ làm ăn với hắn cơ chứ? Đến lúc đó bị liệt vào danh sách đồng lõa với phần tử kh ủng bố rồi thì cũng sẽ trở thành một con chuột lang mà thôi.  

 

 

Hai người lại nói về đại hội Võ đạo được tổ chức tại Hương Sơn lần này.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK