Chương 1173
“Không phải, lãnh đạo, chuyện này sao lại kinh động đến ngài rồi…” Cục trưởng Mã nói với giọng kinh ngạc.
“Haiz… chuyện này cậu không cần quan tâm, đừng có động đến ông ấy, dạo này cậu yên phận một chút đi!” Lãnh đạo thở dài và nói.
Cuộc điện thoại của Tề Đẳng Nhàn ban nãy là gọi cho Dương Lệnh Quang.
Dương Lệnh Quang đã bằng mặt không bằng lòng với bệnh viện cấp 3 của tỉnh Đông Hải từ lâu rồi, chẳng qua là vì ngại đấu tranh cấp cao, hơn nữa ở đó lại có vị khách nước ngoài quan trọng là Park Sung Sin nên ông ta vẫn mãi không tiện ra tay mà thôi.
Chuyện bệnh viện cấp 3 từ chối hợp tác với Dược phẩm Thiên Lai nhìn thì đơn giản nhưng trên thực tế lại rất phức tạp, bên trong còn liên lụy đến việc đấu tranh của vài vị cấp cao nên không thể nói được huỵch toẹt ra được.
Bây giờ Tề Đẳng Nhàn đã tung một cú đấm nặng nề vào những kẻ chống lại Dương Lệnh Quang thông qua Phòng khám Mai La, vậy thì Dương Lệnh Quang đương nhiên là phải cực kì bảo vệ hắn rồi.
Vẻ mặt của cục trưởng Mã khó coi hệt như vừa ăn phải một con chuột chết vậy, bản thân chỉ muốn xử lý viện trưởng của một bệnh viện cấp huyện nho nhỏ mà lại không làm gì được, vậy thì về sau cái mặt này của ông ta phải để vào đâu đây?
Dương Bồi Nguyên còn chưa hoàn hồn lại thì đã nhận được điện thoại của thư ký Ngô ở văn phòng chính quyền tỉnh.
“Viện trưởng Dương, các lãnh đạo rất hài lòng với công việc của ông, xin ông hãy yên tâm làm tốt công việc vốn có của mình và đừng quan tâm đến những sự uy hiếp đến từ bên ngoài.” Thư ký Ngô đi thẳng vào vấn đề.
“À? Thế ạ… Ha ha ha, cảm ơn thư ký Ngô, cảm ơn sự tín nhiệm của các lãnh đạo!” Dương Bồi Nguyên ngay lập tức cảm thấy vô cùng tự tin.
Những lời này Dương Bồi Nguyên không khác gì một cái bạt tai giáng vào trên mặt của cục trưởng Mã, điều này làm cho ông ta tức giận đến mức bẻ gãy cả cây đũa trong tay.
Hồ Đức khẽ giọng nói: “Cục trưởng Mã, chúng ta không xử lí được cái tên Dương Bồi Nguyên này à?”
Cục trưởng Mã sầm mặt nói: “Câm miệng!”
Hồ Đức thấy cục trưởng Mã đang nổi giận thì cũng không dám nói nhiều nữa và vội vàng ngậm miệng lại.
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Sao nào, không phải cục trưởng Mã muốn cách chức viện trưởng Dương hay sao? Tôi thấy hình như chuyện này có vẻ hơi khó khăn nhỉ? Không làm được có đúng không?”
Cục trưởng Mã tức đến cả người run lên, ông ta có thể đoán được cuộc điện thoại kia của Tề Đẳng Nhàn chắc chắn là gọi cho Dương Lệnh Quang.
Nhưng không ngờ rằng đòn phản kích của Dương Lệnh Quang lại đến nhanh như vậy, hơn nữa sức mạnh còn lớn đến như thế.
Nếu như lãnh đạo đã nói vậy rồi thì tất nhiên ông ta cũng không dám dây dưa với chuyện này nữa, nếu không thì ngược lại sẽ đem đến hậu quả khó có thể gánh vác nổi.
Không có lấy một ai thích một kẻ không nghe lời.
“Dương Bồi Nguyên, hôm nay xem như ông may mắn! Có điều, nếu như ông đã muốn tiếp tục làm việc trong hệ thống y tế thì chuyện giữa chúng ta không dễ kết thúc như vậy đâu.” Cục trưởng Mã nhìn Dương Lệnh Quang và nói với vẻ âm u.
“Cục trưởng Mã thật là lợi hại!” Tề Đẳng Nhàn hô to.
Cục trưởng Mã chỉ ra ngoài cửa và lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài cho tôi, chỗ này không chào đón các người, đừng làm phiền tôi ăn cơm!”