Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Người này đến đây với tâm thế liều mạng, cách đánh của ông ta chắc chắn sẽ vô cùng hung hãn, tình hình Hương Sơn bây giờ biến hóa khôn lường, chỉ mong rằng giáo mục Tề sẽ không bị thương.”  

 

 

Lôi tổng quản và Lôi Thiên Tứ đứng trước chiếc cửa sổ sát đất, ông ta quay đầu sang nói với Lôi Thiên Tứ.  

 

Lôi Thiên Tứ nhịn không được mà hỏi: “Võ công của cái tên Hồng Thần Sách này đã đạt đến cảnh giới nào rồi?”  

 

Lôi tổng quản suy nghĩ một lúc rồi nói: “Võ công của giáo mục Tề xấp xỉ với cái vị cao thủ năm đó đã đến Lôi gia ở ba ngày, cái tên Hồng Thần Sách này cũng không chịu thua kém đâu. Bọn họ đều là những người có võ công đạt đến đỉnh cao, khi ở khoảng cách gần, bọn họ thực sự còn đáng sợ hơn cả một nước địch.”  

 

Vẻ mặt của Lôi Thiên Tứ bỗng chốc trở nên nghiêm trọng, ông ta nói: “Tôi đã lâu không lộ diện ở bên ngoài rồi, lần này cùng cậu ấy đi đòi người, có lẽ cũng sẽ rút dây động rừng. Có điều, tôi tin cậu ấy, cậu ấy cũng tin tôi, chúng ta phải đối xử chân thành với nhau.”  

 

Lôi tổng quản gật gật đầu, nếu như Tề Đẳng Nhàn muốn Lôi Thiên Tứ đi đòi người cùng với hắn thì trước tiên, hắn sẽ phải vượt qua cửa ải này của Hồng Thần Sách.  

 

Hai người đó đứng ở trong sân, mặc dù không hề động đậy nhưng lại đem đến cho người khác cảm giác kì diệu như gió mây hội tụ, bầu trời vốn đang âm u bỗng giống như có thể đổ sập xuống bất cứ lúc nào và khiến cho con người ta ngạt thở!  

 

“Đúng là sóng sau xô sóng trước mà, cậu mới còn trẻ như thế mà đã hiểu rõ được bí ẩn của việc phá vỡ hư không, gặp thần không hoảng rồi! Lúc tôi luyện võ đến cảnh giới này thì đã hơn năm mươi tuổi rồi. Nếu như cho cậu thêm chút thời gian, nói không chừng cậu còn có thể tìm ra một con đường mà chưa từng có ai tìm thấy nữa, đáng tiếc, hôm nay tôi không thể giữ cậu lại.” Hồng Thần Sách mỉm cười với Tề Đẳng Nhàn, trong lòng đã có tính toán.  

 

Ông ta giơ nắm đấm lên và khẽ chắp tay lại.  

 

Tề Đẳng Nhàn mặt không biểu cảm, hắn giơ tay phải lên rồi thò ngón giữa ra và nói: “Ông già, hôm nay cứ để bố cục Sơn Hải Tàng Long này chôn vùi con rồng sắp chết là ông đây là được rồi!”  

 

Sau khi nói xong câu này, mi tâm của hắn đột nhiên giật mạnh, khí huyết toàn thân dâng trào, cơ bắp cũng theo đó co giật, thậm chí cả quần áo trên người cũng trở nên căng phồng.  

 

Ở trong khu rừng bên ngoài Lôi gia, hàng trăm con chim đột nhiên bay lên.  

 

Ngày xưa, khi những con chim sợ hãi bay ra khỏi rừng, các tướng lĩnh có kinh nghiệm sẽ có thể đoán ra rằng phía trước sát khí đằng đằng và chắc chắn sẽ có mai phục.  

 

Lúc này, chỉ riêng sát khí tỏa ra từ trên người Tề Đẳng Nhàn thôi cũng đã có thể khiến cho đàn chim sợ hãi bay đi khắp nơi, có thể tưởng tượng được cuộc chiến này đáng sợ đến mức nào.  

“Ha ha... cũng được cũng được, những người luyện võ cuối cùng đều sẽ phải chết dưới nắm đấm mà thôi! Cậu chết trong tay tôi cũng còn vinh dự hơn nhiều so với việc chết vì một quả tên lửa đạn đạo không biết từ đâu bay tới.” Hồng Thần Sách hơi cúi người và bước lên phía trước một bước.  

 

 

Sau khi bước lên một bước, ông ta cũng không dừng lại mà quyết định ra đòn phủ đầu trước, ông ta bước lên một bước nữa, hai chân tụ máu và trở nên dày hơn, trông thì có vẻ nặng nề và có lực nhưng thực chất lại vô cùng nhẹ nhàng giống như chim én lướt nước vậy, chỉ trong chưa đầy một cái chớp mắt, ông ta đã biến mất khỏi khoảng cách mười mét!  

 

 

“Kết hợp Tượng hình và Yến hình? Thì ra thứ võ công này còn có thể dùng như thế à?” Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Tề Đẳng Nhàn bất chợt thầm nghĩ.  

 

 

Suy cho cùng thì Hồng Thần Sách cũng là một ông lão trăm tuổi với võ công siêu phàm, kinh nghiệm đánh nhau chắc chắn phải dày dặn hơn hắn rất nhiều, một số thứ thần kì mà ông ta tự luyện ra khi được dùng vào thực chiến thì thực sự có thể khiến cho rất nhiều người phải kinh ngạc.  

 

 

Vừa đạt đến khoảng cách, Hồng Thần Sách đã tung ra một cú đấm, đó là một cú đấm vô cùng đơn giản và không hề khoa trương, thậm chí còn có thể nói là không có lấy một chút hào nhoáng nào mà chỉ mang lại cho người ta cảm giác rất hài hòa và bình thường.  

 

 

Người Hoa Quốc đều chú trọng đến quan niệm “trung dung”, cú đấm này cũng thể hiện quan niệm như vậy, tuy nhiên, cú đấm này lại mang theo sức mạnh long trời lở đất, nếu như đánh giá thấp nó thì chỉ có con đường chết mà thôi.  



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK