Chương 440
Nhưng khi cô ta suy nghĩ lại thì đã hiểu, hiển nhiên là do hắn biết đã hết đường để đi nên mới muốn ném chuột vỡ bình.
Tất cả mọi người đều nhìn Triệu Hắc Long, trong mắt ngập tràn chờ mong, muốn xem thử anh ta sẽ xử lý chuyện này ra sao.
Triệu Hắc Long hơi mở miệng, nhưng lại không biết nói gì, cũng không biết nên giải thích chuyện này thế nào.
Lời vừa nãy đã nói rất đầy đủ rồi, cho dù lão thiên vương có tới cũng sẽ khiến hắn lột một lớp da…
“Nói gì đây?” Tề Đẳng Nhàn vẫn lười biếng dựa một bên, nhìn Triệu Hắc Long, hỏi.
Khuôn mặt Triệu Hắc Long run lẩy bẩy, anh ta bước đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, bộp, trực tiếp quỳ xuống!
Mọi người đều trợn mắt há mồm!
“Giỡn hả? Hội trưởng Triệu vậy mà lại trực tiếp quỳ trước mặt tên nhóc này sao?”
“Trời đất ơi, Triệu Hắc Long – người sáng lập ra thương hội Hắc Long cư nhiên lại quỳ trước mặt tên mặt trắng này à?”
“Rốt cuộc người này có lai lịch thế nào mà lại có thể dọa cho Triệu Hắc Long thành ra dáng vẻ này vậy?”
Cảnh tượng này khiến cho người ta như lạc vào trong mơ, rất ít người dám tin vào đôi mắt của mình.
Ngay cả Kiều Thu Mộng cũng bị dọa giật mình, con ngươi như sắp lọt ra khỏi hốc mắt, cô ta ngạc nhiên nhìn Triệu Hắc Long đang quỳ rạp trước mặt Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn vốn dĩ chưa làm gì, chưa nói gì cả, hắn chỉ đơn giản hỏi Triệu Hắc Long một câu mà đã khiến anh ta quỳ xuống rồi sao?
Dương Quan Quan cũng vô cùng sợ hãi, Triệu Hắc Long chính là nhân vật lớn đứng đầu thành phố Trung Hải, Tề Đẳng Nhàn cư nhiên có thể khiến cho anh ta quỳ xuống?
Ngược lại, Lý Vân Uyển không hề có phản ứng đặc biệt gì, tất cả những chuyện này, toàn bộ đều nằm trong tính toán của cô ta.
Lúc đầu khi Tề Đẳng Nhàn ra mặt giúp Kiều Thu Nguyệt giải quyết chuyện Vu Khải Hà, sau khi Triệu Hắc Long xuất hiện, dáng vẻ của anh ta cũng là lo sợ giống thế này.
Có lẽ Kiều Thu Nguyệt là người trong cuộc nên còn mê mang, nhưng cô ta là người ngoài, đã nhìn thấu tất cả.
“Thưa Nhị đương gia, em trai tôi trẻ người non dạ, không biết tiến lùi, đắc tội Nhị đương gia, mong Nhị đương gia tha tội!” Triệu Hắc Long khổ sở mỉm cười, nói.
Cho dù anh ta biết rõ bản thân quỳ xuống, thì mặt mũi cũng đã mất sạch!
Nhưng anh ta càng hiểu rõ hơn, nếu như bản thân không quỳ, có thể Triệu Mộng Long sẽ bị Tề Đẳng Nhàn gi3t chết.
Triệu Hắc Long đã ngồi hai năm trong nhà tù U Đô nên không thể nào không biết Tề Đẳng Nhàn, kẻ hung ác Tề Đẳng Nhàn này không biết còn trâu bò gấp mấy lần anh ta, gặp hắn chẳng khác nào cháu trai gặp ông nội cả.
Lần trước chuyện Vu Khải Hà và Lâm Vãn Thu trêu chọc Kiều Thu Mộng đã đủ khiến cho anh ta hết hồn hết vía rồi, lần này, em trai của anh ta lại gặp phải hắn, Triệu Hắc Long ngay cả cái chết cũng đã nghĩ đến rồi!
Dương Phỉ Phỉ hiện tại đột nhiên giận dữ, quát: “Hội trưởng Triệu, anh thân là người sáng lập của thương hội Hắc Long, sao có thể quỳ trước một tên phế vật như thế này kia chứ?”
“Anh làm như vậy là không định đòi lại công bằng cho chúng tôi đúng không?”