Chương 1050
Từ Ngạo Tuyết cắn răng, nâng súng lên, lại bắt thêm một phát!
Tề Đẳng Nhàn né tránh, lại thêm một cú đánh!
Từ Ngạo Tuyết lại nổ súng!
Sau đó, cô ta lại bị đánh!
Sau ba lần liên tiếp, Từ Ngạo Tuyết cuối cùng cũng không chịu nổi sự tra tấn này nữa, chỉ đành quỳ rạp xuống đất, ném mô hình súng trường đi, khóc không thành tiếng.
“Lúc này đã khuyên cô rồi, sao cô không chịu nghe chứ? Đã làm sai, thì nhất định phải chịu trừng phạt.” Tề Đẳng Nhàn cầm lấy súng trường, quay đầu nhắm ngay vào bia ngắm, bắt đầu bóp cò.
Từ Ngạo Tuyết loay hoay mãi mới bò dậy được từ mặt đất, cô ta lau nước mắt của mình, nói rằng: “Bắt nạt một đứa con gái yếu đuối như tôi, anh còn gì là anh hùng hảo hán nữa!”
“Thứ nhất, cô không phải đứa con gái yếu đuối.”
“Thứ hai, tôi cũng không phải anh hùng hảo hán.”
“Thứ ba, tôi không hề bắt nạt cô, mà là đang dạy dỗ, vì cô đã chĩa súng về phía tôi.”
Tề Đẳng Nhàn cười cợt, ném mô hình súng trường trong tay, hắn nhìn dáng vẻ của Từ Ngạo Tuyết, chỉ biết lắc đầu liên tục.
Từ Ngạo Tuyết nhíu mày: “Anh lắc đầu như vậy có ý gì?!”
Tề Đẳng Nhàn tỏ vẻ không vui: “Dáng vẻ lúc này của cô rất khó nhìn, nếu cứ như vậy đi theo bên cạnh tôi, vậy thì tôi sẽ rất mất mặt!”
Từ Ngạo Tuyết biết bản thân đã trải qua một khoảng thời gian không tốt chút nào, buổi tối ngủ không ngon, ban ngày mất hồn mất vía, đến mỹ phẩm dưỡng da cũng chẳng thèm dùng, chất lượng của làn da cũng với khí chất cũng đã vơi đi ít nhiều.
“Một lát nữa chúng ta đi dạo phố nhé, giải quyết vấn đề của cô cho tốt.”
Từ Ngạo Tuyết vừa định từ chối, lại nghe thấy Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi sợ nếu như nhìn cô, cảm thấy không thoải mái, sẽ lại hạ giá trị cổ phiếu của Từ thị xuống năm điểm.”
Nghe xong lời này, Từ Ngạo Tuyết cũng nhụt chí, chỉ biết cúi đầu đáp: “Tùy anh!”
“Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, rồng lên nước cạn bị tôm đá!”
“Sẽ có một ngày, tôi phải cướp hết tất cả mọi thứ về!”
Từ Ngạo Tuyết cúi đầu, ánh mắt lạnh như băng.
Tề Đẳng Nhàn bỗng nâng cằm cô ta, cô ta không kịp trở tay mà bị ép ngẩng đầu, sợ tới mức run bần bật.
“Chậc chậc chậc, ánh mắt sắc bén quá đi thôi, tôi cũng mong sau này cô sẽ không bao giờ hồ đồ.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Tình cảnh hiện tại của Từ Ngạo Tuyết rất thảm, thảm đến mức Tề Đẳng Nhàn cũng bằng lòng bỏ tiền túi mua quần áo và vật phẩm, trang sức cho cô ta.
Phụ nữ đều cần có tiền tài để duy trì vẻ đẹp, đặc biệt là dạng phụ nữ như Từ Ngạo Tuyết. Dẫu sao thì cũng chẳng có mấy ai thanh tao thoát tục, đẹp một cách kỳ lạ như Ngọc Tiểu Long.
Ngọc Tiểu Long chưa bao giờ trang điểm đậm, đó là bởi vì sau khi tập võ, khí huyết tràn trề, nội tạng đều trở nên mạnh mẽ, có thể bài trừ độc tố của thân thể, cho nên sắc mặt lúc nào cũng tỏa sáng.
Nhưng trên đời này có mấy ai được như Ngọc Tiểu Long?
Cho dù là là Trần Ngư thiên sinh lệ chất, nếu như không sử dụng mỹ phẩm dưỡng da trong một thời gian, chỉ e nhan sắc cũng sẽ trở nên phai nhạt đi.
“Trong khoảng thời gian này cô phải tự chăm chút bản thân thật tốt cho tôi, tới khi tết đến, tôi sẽ để cô rời đi.” Tề Đẳng Nhàn nhìn Từ Ngạo Tuyết, nhàn nhạt nói.