Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 995

Ăn xong bữa sáng, Tề Đẳng Nhàn nhận được điện thoại của bên quân đội, bảo hắn đưa Trần Ngư đến sân bay.

Trần Ngư lập tức nhoài cặp chân dài dưới lớp tất lụa đen ra đằng trước.

Cho dù là Trần đại tiểu thư phi thường, thanh cao thoát tục cũng sẽ để ý tới lời đánh giá của người khác đối với vẻ ngoài của mình.

Hành động này của Trần Ngư, quả đúng là không cho người khác đường sống.

Số lượng người ngoái lại nhìn theo cô ấy suốt dọc đường đi có thể mô tả bằng hai chữ “khoa trương”.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy cũng không tồi, vô cùng mát mắt, dù sao nhìn thấy cảnh đẹp ý vui như vậy hắn cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Suốt đoạn đường tới sân bay, bọn họ không gặp chút trở ngại nào, cũng không xảy ra sự cố nguy hiểm gì.

“Tề chuẩn tướng, anh vất vả rồi, những chuyện tiếp theo cứ để chúng tôi lo liệu là được!” Một người đàn ông chào hỏi với Tề Đẳng Nhàn, sau đó đưa ra giấy từ chứng thực danh tính.

Quả nhiên bọn họ đã chuẩn bị sẵn máy bay quân dụng, hơn nữa cũng có thể bay theo lộ trình đường dài, có thể bay thẳng tới sân bay Nam Dương.

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, nói với Trần Ngư: “Trần tiểu thư, hôm nay chúng ta tạm biệt ở đây, hy vọng lần sau gặp lại, mọi người vẫn còn bình an khỏe mạnh.”

Trần Ngư nghiêm túc đáp: “Có lẽ trước mắt anh Tề sẽ phải đối mặt với nhiều mối nguy hiểm cho tôi, cho nên cũng mong anh Tề bảo trọng!”

Dưới sự hộ tống của quân đội, Trần Ngư bước lên máy bay quân dụng, cô ấy dừng trước cửa khoang máy bay, quay đầu lại, mỉm cười với Tề Đẳng Nhàn, sau đó nhẹ nhàng vẫy tay chào.

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, cũng vẫy tay với Trần Ngư: “Thuận buồm xuôi gió nhé!”

Trần Ngư bước vào máy bay, không bao lâu sau, máy bay cất cánh, bay thẳng về phía Nam Dương.

“Ồ, lưu luyến quá nhỉ?” Lý Vân Uyển đứng ở một bên, hai tay đút túi, hỏi bằng một giọng điệu kỳ quái.

“Ha ha ha ha…” Tề Đẳng Nhàn chỉ cười ha hả, dan tay ôm lấy cổ cô ấy, ôm cô ấy vào lòng, âu yếm dắt díu nhau rời khỏi sân bay.

Hôm nay Tề Đẳng Nhàn không để Lý Vân Uyển đi làm, đương nhiên hắn cũng không đi, hai người dắt nhau đi xem phim, dạo phố, mua sắm đủ kiểu.

Ngày mai sẽ phải làm việc cật lực, cho nên hôm nay hắn phải nghỉ ngơi cho thật tốt để điều chỉnh lại bản thân.

Có lẽ thiền định là phương pháp tốt nhất, nhưng Tề Đẳng Nhàn cảm thấy cách ấy có vẻ không phù hợp với hắn lắm, tuy rằng hắn rất lười biếng, nhưng nếu như ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, hắn cũng cảm thấy hơi khó chịu.

Xế chiều, Trần Ngư gửi tin nhắn cho Tề Đẳng Nhàn, nói rằng cô ấy đã đặt chân đến Nam Dương bình an vô sự, cũng đã hội họp với Trần gia, cảm ơn Tề Đẳng Nhàn đã chiếu cố.

“Ồ… Trần Ngư bình an đặt chân đến Nam Dương, anh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi!” Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười vui vẻ với Lý Vân Uyển.

Lý Vân Uyển cũng thở phào nhẹ nhõm, Trần Ngư gặp nguy hiểm, người lo lắng nhất là bọn họ.

Nếu cô gái này xảy ra chuyện, không ai có thể gánh vác được hậu họa lớn như vậy.

Tới lúc ăn tới, Hướng Đông Tinh tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ, mời mọi người tụ tập lại để dùng bữa.

Tề Đẳng Nhàn, Lý Vân Uyển, Dương Quan Quan, cùng với một vài lãnh đạo của tập đoàn Hướng thị và công ty Thiên Lại đều tề tựu.

“Ngày mai chính là một ải sống chết thật sự, hy vọng sự nỗ lực của chúng ta sẽ không đổ sông đổ bể.” Hướng Đông Tinh giơ ly rượu, mỉm cười nói với mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK