"Ai là Kiều Thu Mộng?!"
Người đàn ông trung niên này vừa tiến vào nhà, trên mặt đằng đằng sát khí hỏi.
Kiều Quốc Đào giật mình, nhận ra người đàn ông trung niên kia, ông ta là doanh nhân đến từ thủ đô, một ông chủ sở hữu khối tài sản lên đến hàng chục tỷ, tên của ông ta là Long Tông Toàn.
"Long tổng, cơn gió nào đã đưa ngài tới nơi này của tôi? Tìm con gái tôi có chuyện gì sao?" Trên mặt Kiều Quốc Đào đầy ý cười làm lành hỏi.
"Kiều Thu Mộng là con gái ông? Mau bảo cô ta lập tức cút ra đây!" Long Tông Toàn không chút khách khí mà nói.
Kiều Thu Mộng đã đi ra, nhíu mày, hỏi "Long tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì sao? Tôi từng đắc tội chú sao?"
Cô ta và Long Tông Toàn chưa gặp nhau một lần nào, căn bản không biết đối phương nổi trận lôi đình tới tìm cô ta để làm gì.
Bàng Tú Vân cũng tươi cười, nói "Long tổng, Thu Mộng nhà chúng tôi đã đắc tội gì đến ngài sao?"
Đối mặt với người có bối cảnh ở thủ đô, hơn nữa còn sở hữu tài sản chục tỷ như Long Tông Toàn, bọn họ căn bản không dám đắc tội.
Tập đoàn Long thị tùy tiện động một ngón tay, là có thể nghiền chết tập đoàn Kiều thị của bọn họ, cho nên, dù cho đối phương có vô lễ tới mức nào, bọn họ đều phải chịu đựng.
"Không đắc tội tôi? Kiều Thu Mộng, chính cô tự mình ngẫm lại xem cô đã làm gì!" Long Tông Toàn cười lạnh nói.
"Tôi thật sự chưa từng đắc tội với Long tổng, thậm chí ngay cả nói xấu Long tổng cũng chưa từng, hai chúng ta hôm nay đều là lần đầu tiên gặp nhau!" Kiều Thu Mộng cười khổ nói, đối mặt với Long Tông Toàn hùng hổ, cô ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Ánh mắt Long Tông Toàn lạnh lùng, nói "Hôm nay cô và Sở Băng ở đại hội đầu tư đã xảy ra cái gì, trong lòng cô còn không rõ ràng sao?!"
Kiều Thu Mộng sửng sốt, không biết chuyện này có liên quan gì tới cô ta
Kiều Quốc Đào đứng ở một bên vội vàng nói "Thu Mộng, con nói đi, con rốt cuộc đã làm gì?"
Kiều Thu Mộng nói "Tôi không làm gì cả, chúng tôi được ban tổ chức mời lên đài đọc diễn văn……"
"Chẳng qua, đến cuối cùng tấm màn che trên trần nhà bị sụp xuống."
"Tôi né được, nhưng, Sở Băng tiểu thư thì không."
Long Tông Toàn gật đầu, cười lạnh nói "Như vậy, hiện tại cô còn dám nói ra loại lời nói không đắc tội tôi này sao?!"
Kiều Thu Mộng trợn tròn mắt, kinh ngạc nói "Tôi…… Tôi đâu có làm gì đâu, như thế nào lại thành đắc tội ngài?"
Long Tông Toàn nói "Sở Băng là con gái nuôi của tôi, cô nói xem cô có đắc tội tôi không?"
Kiều Thu Mộng nói "Tấm màn che bị sụp cũng đâu phải do tôi làm…… Hơn nữa, tôi lúc ấy không có để ý tới Sở Băng tiểu thư, chỉ tự mình tránh ra mà thôi."
Kiều Quốc Đào cũng nhẹ nhàng thở ra, xem ra, chuyện này không có liên quan gì tới Kiều Thu Mộng.
Bàng Tú Vân cũng nghĩ thế, cảm thấy Long Tông Toàn đã hiểu lầm việc này, hiện tại chỉ cần thuyết phục xong, hẳn là không có chuyện gì to tát.
Chẳng qua, Long Tông Toàn lại cười dữ tợn một tiếng, nói "Tấm màn che kia sụp xuống, vì sao cô không đẩy Sở Băng ra? Vì sao chỉ né có một mình?!"
Kiều Thu Mộng chua xót nói "Xu cát tị hung là bản năng của con người, né đi cũng là bình thường mà?"
Long Tông Toàn cười lạnh nói "Cái đồ đê tiện như cô, mắc gì lại né đi?"
"Vì sao người bị thương lại là Sở Băng? Còn không phải bởi vì cô không kịp thời đẩy con bé ra sao!"
"Nếu như cô có thể đẩy con bé ra, con bé sao có thể bị màn che đập trúng chứ?"
Kiều Thu Mộng trực tiếp bị sự vô lý của Long Tông Toàn làm cho đầu óc rối loạn, nhưng ngại địa vị của đối phương quá lớn, ban thân cô ta không thể đắc tội, chỉ có thể nén giận.
Kiều Quốc Đào đứng ở một bên vội vàng nói "Long tổng, chuyện này thật sự không thể trách Thu Mộng được! Đó là trách nhiệm bên phía ban tổ chức, không phải trách nhiệm của con bé."
"Đây chính là trách nhiệm của cô ta, nếu lúc ấy cô ta đẩy Sở Băng ra, không phải là không có việc gì rồi sao?!" Long Tông Toàn ngang ngược nói.
"Tôi lúc ấy chỉ là không muốn bị màn che rơi xuống người nên mới né đi, căn bản không nghĩ được gì khác." Kiều Thu Mộng nói.
"Không muốn bị màn che rơi trúng?"
"Hừ, cái đồ đê tiện như cô, sao có thể so với con gái nuôi của tôi?"
"Cô bị đập chết là cô xứng đáng, mà Sở Băng của tôi bị đập trúng, thì là do cô không đúng rồi!"
"Cô lúc ấy nên dùng hết toàn lực để cứu con bé, cho dù có bị đập chết thì cũng có sao đâu, ngược lại còn có thể giành được một cái danh hiệu anh hùng."
"Hiện tại thì cô còn sống, còn lại Sở Băng bị đập thành trọng thương, cô cần phải chịu hết toàn bộ trách nhiệm!"
Khi nói chuyện, Long Tông Toàn duỗi tay bắt lấy cổ áo của Kiều Thu Mộng, vẻ mặt dữ tợn.
Một bên Kiều Quốc Đào và Bàng Tú Vân sợ tới mức run rẩy, muốn đi lên giúp con gái, nhưng lại bị đám vệ sĩ Long Tông Toàn mang đến kéo lại.
"Bạch bạch bạch ——"
Long Tông Toàn nâng tay lên, tát lên mặt Kiều Thu Mộng mấy tiếng giòn vang, đánh đến mức đầu óc Kiều Thu Mộng choáng váng, khóe miệng nứt vỡ.
"Còn cảm thấy mình không sai không?" Long Tông Toàn hỏi.
"Tôi…… Tôi không sai……" Kiều Thu Mộng nghẹn ngào khóc lên.
Long Tông Toàn cười lạnh một tiếng, đấm mạnh một cái vào bụng cô ta, đánh đến cô ta suýt nữa phun ra máu.
"Tôi sai rồi, Long tổng, đều là do tôi sai, ngài buông tha tôi đi!" Kiều Thu Mộng thật sự không thể chịu đựng được bạo lực như vậy, cắn răng nhận tội oan ức.
Lúc này, trong lòng cô ta lại cảm thấy thê lương, nếu như Tề Đẳng Nhân ở đây, bản thân cô ta sẽ không bị đánh thảm như vậy đúng không?
Thư ký của Bogdanov bắt nạt Dương Quan Quan, còn bị Tề Đẳng Nhân đánh thừa sống thiếu chết, hơn nữa, Bogdanov cuối cùng còn dám nói gì.
Nếu như Tề Đẳng Nhân ở đay, Long Tông Toàn có thể có cơ hội ra tay với mình sao? Ông ta còn có thể kiêu ngạo như vậy sao?
Câu nói vĩnh viễn sẽ không bao giờ hối hận của Kiều Thu Mộng trước đây, lúc này, trong lòng cô ta cuối cùng cũng nảy sinh ra hối hận.
Cô ta hối hận bản thân lúc trước quá cay nghiệt, cũng hối hận bản thân có mắt không tròng, đẩy người đàn ông thực sự quan tâm mình ra xa.
Long Tông Toàn vừa lòng gật đầu, nói "Biết sai là được! Như vậy, cô hẳn nên bồi dưỡng tổn thất cho Sở Băng đúng chứ?"
Kiều Thu Mộng hoàn toàn choáng váng, ép buộc cô ta cúi đầu nhận sai thì thôi đi, cư nhiên còn bắt cô ta bồi thường cho Sở Băng?
"Long tổng, cầu xin ngài dừng tay đi, đừng đánh con bé nữa…… Thu Mộng từ nhỏ đến lớn, chúng tôi còn không nỡ đánh con bé……" Bàng Tú Vân trực tiếp khóc lên, vô cùng tuyệt vọng.
Long Tông Toàn không để ý đến lời cầu xin của bà ta, chỉ lạnh lùng mà nói với Kiều Thu Mộng "Nếu như thân thể Sở Băng đã bị trọng thương, không thể nào hầu hạ tôi, vậy cô cứ coi như là con gái nuôi của tôi đi."
"Trong khoảng thời gian này, cô ở bên cạnh tôi thay thế cho Sở Băng."
"Chờ khi nào con bé bình phục, cô lại cút đi!"
"Hiểu chưa?!"
Kiều Thu Mộng sợ tới mức cả người run rẩy, vội vàng nói "Không…… Không được……"
"Không được? Trên thế giới này, không có người phụ nữ nào có thể từ chối tôi!"
"Cô đã tự biết mình sai rồi, vậy mà còn dám ra hai chữ không được này?"
"Cô dám không cho Long Tông Toàn tôi mặt mũi sao?!"
Long Tông Toàn giận tím mặt, xách theo cổ áo của Kiều Thu Mộng hung hăng ném xuống, khiến cô ta té xuống đất.
Sau khi rơi xuống đất, bên gáy của Kiều Thu Mộng đập mạnh xuống đất, cô ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu óc ong lên một tiếng, cả người trực tiếp ngất xỉu trên mặt đất.
"Giả chết phải không?!" Long Tông Toàn nhìn thấy Kiều Thu Mộng hôn mê bất tỉnh, còn không hài lòng, lấy chân trực tiếp đạp xuống.
Một chân này đạp xuống, Kiều Thu Mộng cũng không có động tĩnh gì, Long Tông Toàn lúc này mới sửng sốt, không tiếp tục ra tay nữa.
Danh Sách Chương: