Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dương Quan Quan à, mày đúng là đồ đê tiện. Phải bị đánh thì mày mới chịu ngoan ngoãn chứ gì?”  

             Dương Phỉ Phỉ tươi cười nói.  

             Dương Viễn Sơn cất lời: “Điều kiện rất đơn giản thôi. Giờ mày đang là thư ký hội đồng quản trị của Tianlai Capital phải không?”  

             Dương Quan Quan sửng sốt.  

             Dương Viễn Sơn nói: “Bọn tao cần mày sao chép lại toàn bộ bí mật thương nghiệp của Tianlai Capital rồi đưa cho bọn tao! Nếu có của tập đoàn Hướng thị nữa thì càng tốt.”  

             Dương Quan Quan tỉnh ngộ, cuối cùng cô ta cũng hiểu rõ mục đích của hai người này là gì!  

             Dạo gần đây tập đoàn Hướng thị bắt đầu phản kích, khiến liên minh kinh tế Từ thị nhận ra có điều gì đó rất bất thường. Nhà họ Dương cũng đầu tư ba tỷ vào đó, cũng vì thế nên họ mới bắt ép cô ta làm chuyện thế này!  

             “Không, tuyệt đối không có khả năng, tôi sẽ không bán đứng công ty của mình!” Dương Quan Quan ngay lập tức từ chối.  

             “Mày có tư cách từ chối à?”  

             “Bọn tao không thương lượng điều kiện với mày nữa, bọn tao đang ra lệnh cho mày đấy!”  

             “Hiểu không?”  

             Biểu cảm của Dương Viễn Sơn lập tức trở nên vô cùng dữ tợn, anh ta hung tợn nhìn chằm chằm Dương Quan Quan, vẻ mặt đầy sát khí.  

             Dương Quan Quan sợ tới nỗi cả người run lên bần bật, nhưng cô ta vẫn nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như thế!”  

             “Vậy thì chỉ còn cách đổ tro cốt mẹ mày xuống cống thoát nước thôi nhỉ?” Dương Phỉ Phỉ hỏi, dùng chân đá đá bình tro cốt.  

             Sắc mặt của Dương Quan Quan lập tức trở nên căng thẳng, cô ta muốn bảo vệ tro cốt của mẹ mình, nhưng cô ta cũng không muốn bán đứng Tianlai Capital, lại càng không muốn bán đứng Tề Đẳng Nhàn - người đã nhiều lần trợ giúp cô ta.  

             “Muốn lấy lại tro cốt của mẹ mày không? Đơn giản lắm nhé.”  

             “Mày chỉ cần ngoan ngoãn trộm lấy bí mật thương nghiệp của Tianlai Capital cho tao, không chỉ thế đâu, phải trộm được cả của tập đoàn Hướng thị nữa!”  

             Dương Viễn Sơn uy hiếp nói, vẻ hung hăng hiện lên trong đôi mắt anh ta.  

             Dương Quan Quan mím môi không nói gì, một điều kiện như vậy, cô ta không thể chấp thuận nghe theo.  

             “Gì đấy, điếc à? Sao im thế?”  

             “Dù mày có giả câm giả điếc thì cũng vô ích thôi.”  

             “Nếu hôm nay mày không đồng ý làm việc cho bọn tao thì đừng hòng được phép bước chân ra khỏi biệt thự này!”  

             Dương Phỉ Phỉ khoanh tay rồi kiêu ngạo nói, giẫm xuống bình tro cốt dưới chân, tạo nên những tiếng cạch cạch.  

             Mỗi lần cô ta giẫm xuống bình tro cốt, trái tim của Dương Quan Quan lại đau nhói lên.  

             “Bọn tao đang nói chuyện với mày, mày có nghe không đấy?!” Dương Viễn Sơn gầm lên một tiếng, giơ chân định đạp vào đầu Dương Quan Quan.  

             Đúng lúc đó, một tiếng súng vang lên, viên đạn găm thẳng vào đùi Dương Viễn Sơn, anh ta đau tới nỗi gào lên thảm thiết rồi lập tức ngã xuống.  

             Dương Quan Quan sửng sốt, cô ta vừa định lùi lại để né cú đạp kia, không ngờ lại được ai đó cứu.  

             Cô ta quay đầu nhìn lại, trông thấy Tề Đẳng Nhàn xuất hiện ở cửa biệt thự.  

             Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt Dương Phỉ Phỉ trắng bệch ra. Cô ta đã phải chịu thua thiệt dưới tay Tề Đẳng Nhàn nhiều đến nỗi có lẽ cả đời này cũng khó mà quên được!  

             Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Dương Viễn Sơn ngẩn ra, nhíu mày thật chặt. Anh ta không hiểu tại sao tên thư sinh ẻo lả kia lại xuất hiện ở nơi đây?  

             “Tề tổng, anh đến rồi…” Dương Quan Quan run giọng gọi.  

             “Tề tổng? Hắn là tổng giám đốc của Tianlai Capital?” Trong nháy mắt Dương Viễn Sơn đã hiểu ra, thậm chí anh ta còn có chút khiếp sợ.  

             Tề Đẳng Nhàn mang theo một khẩu súng bước tới, mặt không đổi sắc.  

             Sau đó hắn lại nhìn Dương Quan Quan với biểu cảm mất kiên nhẫn, khó chịu hỏi: “Tại sao cô lại bị người khác bắt nạt nữa rồi? Nếu không có người báo cho tôi biết rằng cô bị chúng dẫn đi thì chắc bây giờ tôi cũng chẳng biết đang có chuyện gì xảy ra đâu!”  

             Dương Quan Quan dở khóc dở cười, đương nhiên bây giờ cô ta muốn khóc nhiều hơn.  

             Chẳng biết vì sao, khi thấy Tề Đẳng Nhàn xuất hiện ở đây thì cô ta lại nảy sinh cảm giác muốn sà vào lồng ngực hắn mà òa khóc một trận thật to.  

             Dương Viễn Sơn ôm lấy bắp đùi đang chảy máu ròng ròng, liên tục rên rỉ đau đớn. Anh ta giận dữ hét lên: “Thằng họ Tề kia, mày dám nổ súng bắn tao à? Mày có biết thân phận của tao là gì hay không!”  

             Tề Đẳng Nhàn nhún vai, nói: “Chẳng phải các người chỉ là đám rác rưởi tới từ Ma Đô thôi sao, có gì mà ra vẻ phách lối?”  

             Gương mặt Dương Phỉ Phỉ sa sầm, cô ta nói: “Anh đừng có quá kiêu ngạo! Anh động tay động chân đả thương người khác thì thôi đi, lần này anh dùng súng, người bị bắn lại là anh ấy, bản chất sự việc sẽ khác hẳn.”  

             “Các người thích nói sao thì cứ nói, tôi thấy không có vấn đề gì.” Tề Đẳng Nhàn đáp lại.  

             Trong lúc nói chuyện, hắn lại giơ súng lên bắn vào cạnh chân Dương Phỉ Phỉ.  

             “Pằng!”  

             Dương Phỉ Phỉ hét lên một tiếng chói tai, vội vã lùi về sau, buông tha bình tro cốt.  

             Tề Đẳng Nhàn bước tới rồi khom lưng nhặt bình tro cốt lên, khinh thường nói với họ: “Lấy tro cốt của thân nhân ra uy hiếp người khác, các người có còn biết hai chữ liêm sỉ được viết thế nào hay không?!”  

             “Ai cần mày xen vào chuyện riêng của nhà họ Dương ở Ma Đô bọn tao?” Dương Viễn Sơn lạnh giọng hỏi, anh ta đã dùng một chiếc khăn tay buộc chặt đùi mình lại để máu không còn chảy ra nữa.  

             “Dĩ nhiên tôi chẳng có hứng thú xen vào mấy chuyện rác rưởi của nhà họ Dương ở Ma Đô các anh, nhưng các anh bắt nạt thư ký của tôi, lại còn ép thư ký của tôi phản bội tôi, thế thì tôi đành phải xen vào vậy.” Tề Đẳng Nhàn cụp mắt nhìn Dương Viễn Sơn.  

             Vẻ mặt Dương Viễn Sơn vô cùng dữ tợn: “Mày cũng to gan quá nhỉ! Mày không chỉ chen chân vào việc của nhà họ Dương bọn tao mà còn dám nổ súng ở một nơi như sơn trang Vân Đỉnh này? Có vẻ mày không muốn sống nữa rồi!”  

             Tề Đẳng Nhàn cảm thấy trọng lượng của bình tro cốt mà mình đang cầm trong tay không đúng lắm, hắn nhíu mày, giơ tay mở nắp bình ra.  

             Bên trong rỗng tuếch.  

             Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Dương Quan Quan cũng ngẩn cả người.  

             “Các người giấu tro cốt của mẹ tôi đi đâu rồi?!” Dương Quan Quan nổi điên lên, cô ta gào thật to.  

             “Chậc…” Tề Đẳng Nhàn giơ tay bịt tai, có vẻ không chịu được nữa.  

             Hắn cốc đầu Dương Quan Quan một cái, mắng: “Chết tiệt, cô động não một chút đi xem nào? Rõ ràng người ta chỉ muốn lừa cô đến đây chứ lấy đâu ra tro cốt của mẹ cô?”  

             “Nếu mẹ cô chết thì cô phải là người đầu tiên biết chuyện mới đúng! Tại sao chúng lại là người biết trước, thậm chí còn giành được tro cốt của mẹ cô?”  

             “Cô có não không đấy? Không ngờ tôi lại thuê một thư ký ngu xuẩn như cô! Nếu để người khác biết được thì tôi đúng là quá mất mặt!”  

             Dương Quan Quan cũng ngay lập tức tỉnh ra nhờ những câu mắng của Tề Đẳng Nhàn, thì ra là thế, thì ra từ đầu đến cuối hai người kia chỉ đang lừa gạt mình… Họ căn bản không lấy được tro cốt của mẹ cô ta.  

             Dương Phỉ Phỉ cười lạnh: “Hắn nói không sai đâu. Dương Quan Quan à, mày đã không có bản lĩnh thì thôi đi, lại còn không có đầu óc nữa, đúng là một con ngu không hơn không kém!”  

             Tề Đẳng Nhàn đưa tay cầm tờ hợp đồng trên bàn lên đọc qua một lượt, sắc mặt lại càng đen đi, hắn hỏi: “Dạo này ông đây chưa dạy dỗ cô tử tế phải không? Tôi đã nói là không được dễ dàng tin lời người khác cơ mà?”  

             “Cô đúng là đồ ngốc thật đấy… Một cái bẫy rõ ràng như thế mà cô cũng chẳng nhận ra, lại còn ký tên vào cái hợp đồng ngu xuẩn này?”  

             “Chậc… Tôi muốn mổ cái đầu chó của cô ra để xem bên trong có phải toàn hồ dán hay không quá đi mất!”  

             Vừa dứt lời, hắn cầm hợp đồng lên bắt đầu xé, chỉ sau hai ba nhát đã biến nó thành một nhúm giấy vụn.  

             Cảnh tượng ấy khiến mắt của Dương Viễn Sơn và Dương Phỉ Phỉ như muốn nứt ra, họ giận điên lên mà không dám làm gì. Biết thế họ nên cất hợp đồng vào trong két sắt rồi khóa kỹ ngay sau khi Dương Quan Quan đặt bút ký xuống!  

             “Thằng họ Tề kia, mày dám nhúng tay vào chuyện của bọn tao, lại còn dám nổ súng khiến tao bị thương ở sơn trang Vân Đỉnh này, mày nhất định sẽ phải chết!”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK