Tôn Dĩnh Thục bị Tề Đẳng Nhàn chọc cho một cái, khiến cho toàn bộ thắt lưng của cô đều tê dại, suýt nữa đã nhảy dựng lên ở tại chỗ.
Cô tức giận nhìn người đàn ông đã chọc mình một cái, không khỏi tức giận nói: "Anh làm cái gì vậy?!”
Tề Đẳng Nhàn lại mang vẻ mặt ngạo kiều, nói: "Cô ra tay trước mà!”
“...”
Advertisement
Tôn Dĩnh Thục trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, một lúc lâu sau đã nói không nên lời, sau đó hung tợn gật gật đầu, được, tên đàn ông chó má, anh giỏi lắm!
Cô thừa nhận, Tề Đẳng Nhàn là một tên rất nam tính, vũ lực cá nhân cũng rất mạnh khiến cho bất kỳ người phụ nữ nào cũng cảm giác được sự an toàn khi ở cạnh hắn.
Nhưng mà, chỉ số EQ của gã này thì... Chậc, dùng một chữ "thấp" thì không thể hình dung nổi nữa rồi.
Advertisement
"Đại công chúa Thượng Tinh này quả là rất biết gây chuyện mà, mời nhiều người như vậy, là định chuẩn bị làm cái gì sao?" Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua, thấy mấy người đàn vây chung quanh Lý Toàn Chân, không khỏi híp mắt nói.
Tôn Dĩnh Thục cười lạnh nói: "Sao mà tôi lại phải nói cho anh biết? Đồ chó này!”
Tề Đẳng Nhàn lại nói: "Quên đi, tôi tự đi nghe ngóng vậy.”
Sau khi nói xong lời này, hắn ninh tâm tĩnh khí, bắt đầu nghe chuyện mà Lý Toàn Chân nói với những người xung quanh.
Đúng vào lúc này, một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy bước ra, chính là Lục Thải đã từng xuất hiện ở nhà họ Lôi trước kia, cô ta mặc một chiếc váy màu xanh biếc, khí chất lại không hề thua kém Lý Toàn Chân - đại công chúa Thượng Tinh chút nào.
"Chúng ta vào trong nhà nói chuyện đi, nơi này nhiều người hỗn loạn." Lục Thải chú ý tới Tề Đẳng Nhàn, cười nói với đám người Lý Toàn Chân.
Sau khi nói xong lời này, cô ta quay đầu cười lạnh với Tề Đẳng Nhàn hai cái.
Tề Đẳng Nhàn vừa nhìn thái độ giả vờ này của cô ta, đã có chút khó chịu mà sờ sờ chiếc quyền trượng của Tổng Giám mục để ở trong ngực, đang nghĩ xem có nên cho cô nha hoàn (người hầu) này một chiêu vật lý lấy mạng hay không?
Tại sao lại là một chiêu?
Bởi vì sọ não của cô nha hoàn này, nhất định không cứng bằng mấy tên ngoại giáo, tà giáo Dracula kia!
Lục Thải biết Tề Đẳng Nhàn công lực phi phàm, thính lực cũng vô cùng khủng bố, nếu như đứng ở trên boong tàu để trao đổi, tiếng sóng biển tuy lớn, nhưng hắn vẫn có thể nghe rõ ràng.
"Đại công chúa Thượng Tinh này có dã tâm không nhỏ, vậy mà lại thông đồng cùng người của Triệu gia?" Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn về phía Tôn Dĩnh Thục, sắc mặt trở nên âm trầm.
Tôn Dĩnh Thục cũng tức giận không khác hắn là bao, nói: "Lần này cô ta đến Hương Sơn, là vì Tàu thuyền Lôi thị. Tàu thuyền Lôi thị xảy ra chút vấn đề, áp lực trong ngoài cùng nhau như núi đè mà tới, Lôi Thiên Tứ rất có thể sẽ chịu không nổi.”
Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, xem ra gần đây tin đồn Tàu thuyền Lôi thị muốn bán ra bên ngoài, cũng không phải là tùy tiện mà bịa đặt tin tức nha.
Lôi Thiên Tứ đã già rồi, nhà họ Lôi đời thứ hai có hai thiếu gia bị bệnh tật quấn thân không thể xử lý sự nghiệp của gia tộc được, đời thứ ba thì chỉ có một Lôi Tuyết Kiều.
Lôi Tuyết Kiều còn quá trẻ, hơn nữa lần trước còn bị Vương Kiếm Thành đầu độc, trong thời gian ngắn hiển nhiên là không có cách nào để gánh vác đại sự cả.
Tàu thuyền Lôi thị gần đây chịu áp lực rất lớn, Lôi Thiên Tứ muốn vì nhà họ Lôi mà tìm đường lui, cũng là chuyện đương nhiên.
"Năm đó Lôi Thiên Tứ vì tổ quốc mà bỏ bao nhiệt huyết, hiện tại, những tên khốn kiếp này lại muốn qua sông rồi phá cầu?" Tề Đẳng Nhàn rất khó chịu nói, hắn ngược lại đã có chút muốn vọt vào, cầm quyền trượng gõ từng người một.
"Nếu thật sự để cho Lý Toàn Chân lấy được cổ phần của Tàu thuyền Lôi thị, như vậy, quyền lên tiếng của cô ta ở Hoa Quốc này sẽ trở nên rất lớn, có thể sẽ đe dọa nghiêm trọng đến địa vị của tôi." Tôn Dĩnh Thục ngữ khí trầm trọng nói.
Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một chút, nhiều người như vậy ở thời kỳ mấu chốt này mà đi vây công nhà họ Lôi.
Lôi Thiên Tứ nếu như vẫn luôn không muốn cúi đầu, như vậy, Tàu thuyền Lôi thị cuối cùng chỉ có thể nghênh đón một cái kết cục là sụp đổ mà thôi.
Nhưng nếu ông ta cúi đầu...
Danh Sách Chương: