Người này có chút mập mạp, trông hệt như một doanh nhân giàu có, hắn là doanh nhân đến từ Nam Dương sao? Doanh nhân của Nam Dương sao lại cũng đến tham gia buổi đấu giá của “Vân Đỉnh Thiên Cung” lần này chứ?
Buổi đấu giá này là do chính phủ chủ trì, dù sao thì Tề Đẳng Nhàn cũng đã bị gán cho tội danh phản quốc, tất nhiên là tài sản của hắn sẽ do nhà nước tịch thu.
Tề Đẳng Nhàn nhìn Vương Kiếm Thành với một nụ cười giả tạo và nói: “Ha Ha, Vương Tổng thật sự chuẩn bị cướp lấy Vân Đỉnh Thiên Cung để làm sính lễ hay sao?”
Vương Kiếm Thành nói: “Đúng đó, đúng đó! Mong rằng lát nữa anh sẽ cố gắng hơn một chút để tôi có thể nhìn thấy thực lực của anh.”
Triệu Hắc Long nhìn về phía Vương Vạn Kim và nói: “Lão Vương, cái tên này là ai thế? Muốn tranh giành Vân Đỉnh Thiên Cung với Vương tổng cơ à? Có phải cậu ta chán sống rồi hay không?”
Vương Vạn Kim lắc đầu và nói: “Không biết được, nhìn chẳng quen mắt chút nào, đến từ Nam Dương à... Cũng không biết có phải cậu ta có quan hệ với Trần gia hay không nữa?”
Bóng dáng của Ngọc Tiểu Long cũng đã xuất hiện ở buổi đấu giá.
Sau khi nhìn thấy cô ấy, mọi người đều vội vàng đi qua chào hỏi.
Ngọc Tiểu Long mặc thường phục màu đen, hai tay đút vào trong túi và lạnh lùng nói: “Tôi chỉ đến hóng hớt mà thôi, không tham gia đấu giá.”
“Ngọc tướng lĩnh, xin mời ngồi vào ghế VIP...” Bên tổ chức vội vàng dẫn Ngọc Tiểu Long đi về phía ghế VIP.
Trước khi ngồi xuống, Ngọc Tiểu Long quay đầu lại và lạnh lùng liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, ánh mắt đó cho dù có nhìn thế nào cũng thấy có mang theo một chút sát khí!
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn lẩm bẩn: “Chẳng phải chỉ là dùng Trâu sắc cày ruộng đụng cô một cái thôi sao, có cần thiết phải ghi thù như thế không chứ? Ire đã bị tôi đụng hàng ngàn hàng vạn lần rồi nhưng đâu có ghi thù đâu, còn khen cái eo của tôi tốt cơ mà...”
Vương Kiếm Thành vẫy tay một cái và cười nói: “Tiểu Long, em yên tâm, tôi nhất định sẽ mua lại căn biệt thự này để tặng cho em! Chỉ cần em thích thì cho dù có phải tiêu bao nhiêu tiền tôi cũng vui lòng!”
Đám đông nghe thấy lời này thì đều không nhịn được mà nhìn Vương Kiếm Thành một cái bằng ánh mắt hóng hớt.
Nhưng Ngọc Tiểu Long lại không thèm nhìn anh ta, cô ấy lạnh lùng ngồi xuống ghế VIP và chờ buổi đấu giá khai mạc.
“Lý tổng đến từ Nam Dương à?” Không biết từ lúc nào mà Mã Hồng Tuấn đã đi đến bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, ông ta cười mỉm và hỏi.
“Đúng rồi, ông có gì muốn chỉ bảo sao?” Tề Đẳng Nhàn nói.
Mã Hồng Tuấn chỉ vào Vương Kiếm Thành và nói: “Cậu có biết người đó là ai không?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Người của Vương gia ở Bắc Kinh chứ gì nữa.”
Mã Hồng Tuấn nói: “Thế mà cậu vẫn dám tranh giành với cậu ta à?”
Vương Kiếm Thành thấy Mã Hồng Tuấn đi đến gây chuyện với Tề Đẳng Nhàn thì bỗng bật cười ha ha và không nói gì cả.
Mã Hồng Tuấn có lòng muốn tâng bốc anh ta, đương nhiên anh ta sẽ không từ chối.
“Chẳng phải chỉ là so xem ai nhiều tiền hơn thôi sao, tôi đây cái gì cũng thiếu, chỉ có mỗi tiền là không thiếu, hơn nữa còn đều là lấy từ tay của người khác, thế nên lúc tiêu cũng không hề đau lòng chút nào.” Tề Đẳng Nhàn cười tít mắt và nói.
Trong số tiền mà Tề Đẳng Nhàn nắm trong tay thực sự không có lấy một đồng nào là kiếm được từ các kênh chính thức cả mà đều là dựa vào năng lực của mình để đi lừa về, hoặc là thông qua việc giết người và tịch thu tài sản mà cướp được...
Triệu Man Nhi, Giang Sơn Hải, Tôn Dĩnh Thục, Trần Tiên Hà, Chu Quang Vinh... những người đó đều thể hiện rằng mình vô cùng tức giận.
Mã Hồng Tuấn cười cười và nói: “Nhiều tiền hơn cậu ta á? Ha ha ha, được thôi, để tôi chống mắt lên mà xem.”
Sau khi nói xong lời này, ông ta cười khẩy và rời đi.
So xem ai có tiền hơn à, có khi Vương Kiếm Thành còn có thể lấy tiền đập chết hắn đấy!
Danh Sách Chương: